Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ, trong suy nghĩ của Trần Đức, bọn họ còn không đáng nhắc đến.

Sắc mặt Cao Lâm càng thêm vi diệu, khóe miệng giật giật, ngoài bản thân hắn ra, không ai biết rõ tâm trạng của hắn hiện tại phức tạp đến mức nào.

Hắn sỢ hãi đến nỗi sắc mặt xanh mét!

Nêu như hắn biết Trần Đức có lai lịch bất phàm như vậy thì sớm đã nịnh nọt lấy lòng Trần Đức rồi, bây giờ nói không chừng đã có kết quả khác.

Hiện tại…

Haha.

Hắn chỉ là cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của Trương Thiên Dương, thật không tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Lúc này.

Cao Hiểu Nguyệt vừa tỉnh dậy sau cơn ngất, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không chịu nổi, trơn trắng mắt rồi lại ngất tiếp…

“Đại ca…”

Diệp Thê Long không thể nào ngò được Trương Thiên Dương sẽ đến đây, còn gọi thằng nhóc này là Hoang gia nữa!

Gia!

Không phải ai cũng gánh nổi xưng hô này!

Từ trước đến nay, ông ta chưa từng nghe Trương Thiên Dương gọi ai như vậy.

“Diệp Thế Long, làm cái gì đấy, còn không mau bỏ súng xuống!”

Khi Trương Thiên Dương nhìn thấy Diệp Thế Long vẫn còn cầm súng chĩa về phía trước, ông ta tức giận đến mức lao lên giật lấy khẩu súng kia.

Diệp Thê Long không hề phản kháng.

Ông ta vẫn đứng ngây ngươi nãy giờ.

“Hoang gia là ân nhân của tôi, nếu đụng vào cậu ây thì chính là động vào tôi!”

Sau khi Trần Đức rời đi, Trương Thiên Dương đã huy động tất cả mọi người trong nhà, không ngừng tìm kiếm anh.

Năm phút trước.

Ngay khi nhận được tin tức của Trương Hân Nhiên, ông ta liền tức tốc chạy đến đây ngay.

Không ngở lại thấy ngươi bạn tốt của mình chĩa súng vào Trần Đứcỉ

“Ân nhân?”

“Chuyện này tôi sẽ nói rõ sau”.

Bây giờ Trương Thiên Dương không có tâm trạng để nói quá nhiều, tình hình hiện tại rất phức tạp, trước khi bước vào, ông ta đã nghe kể về tình hình ở đây:

“Thế Long, con trai cậu dù gì cũng tàn phế rồi, tương lai của cậu ta tôi sẽ chịu trách nhiệm, còn Hoang gia nhất định không thể xảy ra chuyện gì được, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Vâng!”

Diệp Thê Long cực kỳ kính trọng Trương Thiên Dương, nhất nhất nghe theo ông ta, không nói hai lời.

Huống hồ,

Nếu như làm Trương Thiên Dương nổi giận.

Chỉ cần Trương Thiên Dương nói một câu thôi, tất cả tài sản đất đai trước đây ông ta đã được hưởng từ Trương Thiên Dương đều sẽ bị thu hồi toàn bộ.

Đến lúc đó.

Ông ta không chỉ không thể trả thù cho con trai, thậm chí còn trắng tay.

Là một kẻ thông minh, tất nhiên ông ta biết nên chọn lựa thê nào: “Đại ca, tôi… tôi hiểu rồi”.

“Hiểu được là tốt”.

Trương Thiên Dương lạnh lùng buông một câu, sau đó nhìn ra cửa, trầm giọng quát: “Hai đứa nghịch tử kia trốn ngoài đó làm gì, còn không mau lăn vào trong này?”

Ông ta vừa dứt lời.

Hai người dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng từ ngoài cửa bước vào.

Hai ngươi này chính là…

Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc!

Trương Thiên Dương vừa nhìn thấy cả hai liền cả giận:

“Còn không quỳ xuống?”

Hai anh em Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc bước tới trước mặt Trần Đức, không nói lòi nào lập tức quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK