Một kiếm này tới gần Hoa Huyền Khuyết, phá huỷ chiêu thức của bà ta. Nhưng, Hoa Huyền Khuyết cũng không hoảng, trên mặt trái lại còn cười:
“Biết chút võ kỹ đã dám khiêu chiến tôi, con kiến à, phải nói là đầu cậu bị úng nước thật rồi đấy”.
Bà ta nói xong bèn dùng tay không chộp lấy kiếm Long Ngâm!
Thoáng chốc, Hoa Huyền Khuyết đã nắm lấy thân kiếm Long Ngâm.
Sức mạnh khủng bố của cả hai giống như một cơn sóng thần, từng luồng năng lượng đáng sợ dao động giữa bàn tay bà ta và kiếm Long Ngâm tràn ra ngoài.
Hơn trăm người xung quanh lập tức bị luồng linh lực ấy hất văng ra ngoài, hộc máu.
Giữa chiến trường, trên tay Hoa Huyền Khuyết hiện lên một cáỉ bao tay bằng tơ tằm trong suốt, không nhìn kỹ thì sẽ không thế thấy được.
“Sao? Con kiến, có phải chưa thấy ai dùng tay không làm vũ khí không?’1, Hoa Huyền Khuyết cười gằn, đắc ý nhìn chằm chằm Trần Đức.
‘Đúng là chưa từng gặp, nhưng…”
Trần Đức bình tĩnh nói, chẳng có vẻ gì là kinh ngạc, anh còn chưa nói xong, trên tay bổng dùng sức.
Cửu Trọng Cực Ảnh lập tức được thi triền, phút chốc, 10000 Long Tượng lực bồng nhiên tăng lên!
Gấp đôi!
Gấp 3… gấp 10… gấp 50 lần!
Một sức mạnh khủng bố bỗng xuất hiện một cách chớp nhoáng, Hoa Huyền Khuyết hoàn toàn chẳng thế đỡ nổi.
Thoáng chốc, mũi kiếm vẫn nằm im trong tay nhanh chóng đâm thắng vào ngực bà ta!
Két két!”
Bao tay của bà ta bổng bị xé rách, cả bàn tay như một miếng đậu hũ bị cắt thành hai đoạn, năm ngón tay rơi xuống đất, máu đỏ chảy đầy đất.
“Phụt!”
Gần như cùng lúc đó, Long Ngâm cũng đâm rách quần áo của Hoa Huyền Khuyết, xuyên qua làn da, kinh mạch, xương cốt, cám thẳng vào trái tim bà ta!
Con ngươi Hoa Huyền Khuyết chợt thay đổi, hoảng sợ cực kỳ!
Phải biết rằng, bao tay mà bà ta đang mang là một kiện lỉnh khí thượng phẩm đó. Độ cứng của nó đương nhiên không cần phải bàn rồi.
Vì vậy nên Hoa Huyền Khuyết mới dám tay không đỡ kiếm!
Nhưng, bà ta đã quá xem nhẹ Long Ngâm, cũng đánh giá thấp thực lực của Trần Bát Hoang!
Một cơn đau đớn truyền đến, da đầu Hoa Huyền Khuyến run lên. Song, kỉnh nghiệm chiến đấu của bà ta cực kỳ phong phú nên khi Long Ngâm sắp đâm vào trái tim mình, bàn tay còn lại của bà ta bổng ngưng tụ sức mạnh, nương theo lực đấy của Long Ngâm lùi lại.
Vừa lùi lại đã bay ra cả 20 30m.
Đợi đến khi Hoa Huyền Khuyết dừng lại, trong ngực bà ta đã có một lỗ máu, mắt thường có thể thấy được đang đổ máu.
Trong lổ máu là linh khí màu vàng đang ăn mòn, cắn xé da thịt của Hoa Huyền Khuyết. Một lúc lâu sau, bà ta mới khó khăn lắm ép được nó ra khỏi cơ thế.
“Nhóc con, nhân cơ hội xông lên đảm thêm một nhát đi, bà ta đã không còn cơ hội đánh trả nữa rồi!”, Linh Lung chỉ huy Trần Đức.
“Được!”
Có thế đánh Hoa Huyền Khuyết bị thương nặng hoàn toàn là do đối phương đang đà sung sướng vì đã đánh bay anh chí với một quyền nên thả lỏng cảnh giác, trở nên sơ suất, có chút xem nhẹ anh.
Cơ hội như thế rất khó có Tân thứ hai!
Trần Đức không chút do dự, cơ thế như một cái bóng mờ, hóa thành một vệt sáng màu vàng phóng thẳng về phía Hoa Huyền Khuyết.
Sắc mặt Hoa Huyền Khuyết trắng bệch, giờ bà ta đã bị thương nặng, còn chưa kịp thở dốc. Mà trước sức mạnh kỳ lạ cùng tốc độ nhanh một cách chóng mặt của Trần Đức, bà ta hoàn toàn không thế chống cự.
Vào lúc như này mà đối đầu với Trần Bát Hoang, thì chỉ có chết!
Hơn nữa còn chết rất thảm!