Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Minh lại ngồi xuống, quét mắt nhìn những vị trưởng lão phía dưới: “Mọi người nói xem, nên xử lý tên Trần Bát Hoang đó thế nào, nên giữ lại hay là giết?”

“Môn chủ, tôi cho rằng vẫn là giết thì tốt hơn”, ngũ trưởng lão Nhạc Trường Phong nói: “Tên này quá mức ngông cuồng, phá vỡ quy tắc của học viện Vô Song. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải cứ một thiên tài đến đây liền có thế tùy ý hành sự sao?”

“Đúng vậy, tôi đồng ý với ý kiến của Trường Phong”, nhị trưởng lẵo Đinh Nghi nói: “Một kẻ không biết kính trọng bề trên thì không xứng giữ lại”.

“Không sai, học viện Vô Song chúng ta không phải không có người có thực lực mạnh, thiếu cậu ta cũng chả sao”.

“Đúng thế, nếu như chỉ bởi vì cậu ta có thực lực mạnh mà bỏ qua chuyện này thì đối với học viện Vô Song mà nói không phải là chuyện tốt”.

Lại thêm hai vị trưởng lão đứng dậy đồng ý giết Trần Bát Hoang, vì cho rằng anh quá kiêu ngạo, ngông cuồng và ngạo mạn, giữ lại thì tương lai chắc chắn sẽ là tai họa.

‘Tôi nghĩ có thế giữ lại”, đại trưởng lão Tô Tây Pha nói: “Mặc dù cậu ta có chút ngông cuồng, nhưng tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh như vậy. Nếu như đổi lại là các vị, không phải các vị cũng sẽ ngông cuồng sao?”

“Huống hồ, cậu ta giết người khác, không phải cũng vì bạn bè của cậu ta bị xúc phạm sao? Tháp Tụ Linh là sai sót của Quan Lan, không liên quan gì đến cậu ta cả”.

“Đúng vậy, đại trưởng lão nói rất đúng”, lục trưởng lão đồng ý với ý kiến của Tô Tây Pha.

“Tôi cũng nghĩ thế’.

Trong số tám vị trưởng lão, bốn vị ủng hộ giết chết còn ba vị ủng hộ giữ lại.

Chỉ có một người vẫn im lặng không nói.

Đó là một bà lão, từ đầu đến cuối bà ta vẩn

luôn giữ im lặng: “Thu Yến, sao bà không nói gì?”, Ngụy Vô Minh nhìn bà ta, cảm thấy hơi kỳ quái.

Vu Thu Yến là người phụ nữ duy nhất trong số những trường lão chấp sự. Mặc dù là phụ nữ nhưng một số ý kiến của bà ta thường được tiếp nhận, rất hợp lý và sắc sảo.

Vu Thu Yến không chỉ mưu trí mà còn là cường giả của Vô Song môn, là thụ nghiệp ân sư của Âu Dã Tư Linh!

Không ai dám phớt lờ lời nói của bà ta, tiếng nói của bà ta chỉ đứng sau Ngụy Vô Minh!

“Môn chủ…”

Vu Thu Yến suy nghĩ một lúc, sau đó bà ta thận trọng đứng lên, chậm rẵi nói: “Tôi nghĩ là có thế giữ lại”.

“Ồ?”

Ngụy Võ Minh có chút kinh ngạc, vốn dĩ lão nghĩ rằng Vu Thu Yến sẽ tán thành việc giết Trần Bát Hoang, dù sao bà ta cũng đích thản dạy dỗ nên một cường giả trẻ tuổi, phải khinh thường kẻ ngông

cuồng như Trần Bát Hoang mới phải.

“Thu Yến, ta muốn nghe lý do”, Ngụy Vô Minh nói.

“Không biết môn chủ còn nhớ Tư Linh có hỏn ước ở giới thế tục không?”

“Còn nhớ”, Ngụy Vô Minh gật đầu, nếu không phải Vu Thu Yến nhắc lại, lão cũng sắp quên chuyện này mất rồi, không chỉ lão biết rõ chuyện hôn ước của Âu Dã Tư Linh, mà các trưởng lão trong đại điện cũng đều biết rất rõ: “Trần Bát Hoang chính là chủ nhân của Kiếm Tâm Long Ngâm!“

Vu Thu Yến nói: “Cách đây hơn một tháng, có người của nhà Âu Dã từng đến tìm tôi và Tư Linh, lúc đó Trần Bát Hoang chỉ mới ả Long Tượng kỳ!”

“Thời gian hiện tại cách lần đó chỉ mới một hai tháng”.

“Cái gì?”

Vu Thu Yến vừa nói xong, tất cá các trướng lão trong đại điện đều vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm bà ta.

“Các vị không cần kinh hoàng. Chuyện này tôi không hề nói quá, cậu ta quả thực đã đột phá từ Long Tượng kỳ lên Linh Hải kỳ trong một khoảng thời gian ngằn như vậy”.

Vu Thu Yến cũng biết tốc độ này quá kinh ngạc, khiến người ta không thế tin được đến mức nào,

nhưng đó là sự thật!

Chỉ trong thời gian mấy chục ngày ngắn ngủi, đạt tới cảnh giới mà người khác cỏ lẽ cả đời cũng không đạt tới, thậm chí còn vượt qua hầu hết nhân vật bất tử của Côn Luân Hư!

“Trần Bát Hoang có thiên phú vượt trội, có lẽ Linh Hải kỳ vẫn chưa phải là điểm cuối của cậu ta. Tôi nghĩ cậu ta…có lẽ không kém gì Tư Linh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK