Tư Mã Ôn, bị phế tại chỗ!
Kim Đan vỡ nứt, linh hải tan vỡ, tất cả kinh mạch trong cơ thể bốc cháy!
“Ông đã muốn người phụ nữ của tôi chịu khổ, vậy từ nay về sau, ông ở lại nhà họ Đạm Đài, sống cuộc sống của một người hầu, con chó đi!”, Trần Đức lạnh lùng quát.
Sau đó, Trần Đức không thèm nhìn ông ta thêm một cái, quay lại bên cạnh Đạm Đài Nguyệt: “Nguyệt, xin lỗi, làm em sợ rồi”.
Trước đó, Trần Đức đã hoàn toàn nhìn thấy hết nồi lo lắng, hoang mang, hoảng sợ dâng lên trong lòng Đạm Đài nguyệt, trong mắt anh tràn đầy vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ điên cuồng, khát máu vừa nãy.
Đạm Đài Nguyệt vẳn còn đang ngẩn người, không phải là cô ta nghĩ, mà là tư duy, thần kinh vốn không chịu kiếm soát, hoàn toàn đắm chìm trong tư thái vô địch của Trần Đức giết Kim Hoa và Chung Phi Vũ vừa nãy.
Những cảnh tượng đó giống như người thợ chuyên tâm điêu khắc, khăc sâu vào trong đầu, trong lòng cô ta, Trần Đức, sao lại mạnh đến thế?
Mạnh đến mức hoàn toàn vượt xa khỏi nhận thức của cô ta!
Phải bỉết rằng, hai ba tháng trước, anh vân chỉ là một võ giả còn không chống lại được độc thiêu, mà nay, nếu bị nhiềm độc thêm lần nữa, e rằng độc thiêu sẽ không có tác dụng gì với anh!
Cô ta sững sờ ngấn ngơ.
Không nói một lời.
“Bà xã, em sao thế? Ngảy ra cái gì?”, Trần Đức thấy Đạm Đài Nguyệt không nhúc nhích, cũng phải nói: “Còn không nói gì, ông xã lại đánh mông em đấy!”
“Đừng!”
Đạm Đài Nguyệt giật mình, lúc này mới lấy lại
tinh thần, bất giác lùi lại phía sau hai bước.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên sắc phớt đỏ.
Tuy cô ta từng xảy ra quan hệ với Trần Đức# nhưng vân rất ít tiếp xúc với đàn ông.
Trước mặt nhiều người như vậy, Trần Đức dùng những từ ngữ nhạy cảm ấm áp như “ông xã, bà xã”, khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Đồng thời, ngoài nỗi xấu hố, còn có chút ngọt ngào và một chút xao động kỳ lạ không thế nói rõ.
“Bà xã ngốc, rõ ràng gặp nguy hiểm, sao không trực tiếp nói với anh, biết rõ anh ở học viện Vô Song, nếu không phải là Tiếu Lục, có lẽ anh cũng không gặp được em nữa”.
Trần Đức luôn một lòng cưng chiều người phụ nữ của mình, đặc biệt là người phụ nữ giao tấm thân trong trắng cho anh, anh vòng tay ra ôm lấy chiếc eo thon của Đạm Đài Nguyệt, bá đạo nói:
“Sau này không được phép như vậy nữa, hiếu không? Có chuyên gì nhất định, buộc phải nói với chồng ngay lập tức!”
“Em…”
Đạm Đài Nguyệt đấu tranh, không giằng ra
được khỏi tay của Trần Đức, chỉ đành thôi, mặc cho Trần Đức ôm eo, xấu hổ cúi đầu: “Em biết rồi, em xin lỗi”.
Liều Tông Nguyên đứng ở một bên, vô cùng ngượng ngùng, trong Lạc Hoa Cốc còn có mấy chục hơn trăm người đấy, ân ân ái ái trước mặt nhiều người như vậy, có ngại hay không hả?
Lập tức Liều Tông Nguyên thấy đứng cũng không được, mà đi cũng không phải, chỉ đành làm một cọc gỗ không có sinh mệnh, ngoan ngoãn nhắm hai măt.
Đương nhiên tất cả đều bị Trần Đức thấy hết, anh thầm nhủ lão già này thật biết điều.
“Con gái, còn không mau giới thiệu với chúng ta, mời cậu Trần vào nhà đi?”
Khói bụi tiêu tan, Đạm Đài Tùng lập tức hoàn hồn, dặn dò trưởng bối trong nhà xử lý chiến trường, sau đó đích thản đến bên cạnh Trần Đức và Đạm Đài Nguyệt.
“Trần Đức, đây là bố của em, Đạm Đài Tùng”, Đạm Đài Nguyệt đỏ mặt, giới thiệu với Trần Đức, sau đó lại nói với Đạm Đài Tùng: “Anh ấy tên là Trần Đức, Tự Bát Hoang, là…”
“Được rồi, con gái, con không cần nói nữa, bổ
biết hết rồi!”, trong giọng điệu Đạm Đài Tùng thế hiện rõ vẻ vui sướng, ông ta có thể không vui mừng sao?