Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trẻn một ngàn Thần Tôn ra tay, tình cánh đó không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được!

“Tỏng chủ, cậu nghĩ cách chạy trốn đi, lát nữa tôi sẽ tự nổ tung đế tranh thủ thời gian cho cậu!” vẻ mặt Trình Lâm Phong nặng nề, đâu đau không thôi.

Cùng một lúc chọc đến hàng ngàn cường giá của Bâc Hoang, ngoài Trần Bát Hoang ra, còn có ai khác?!

Cả Bâc Hoang, trong trăm năm trở lại đây đây cũng là lần đầu tiên đi?

“Lão Trình, tự mình nố tung cũng vô ích thôi…”, vẻ mặt Trần Đức vẫn bình tĩnh, từ đầu đến cuối sẳc mặt vẫn không thay đổi.

“Ông đưa họ đi, đợi ở bên ngoài nhà hàng, đám người này giao cho tôi là được”.

“Tông chủ…”

Không đợi Trình Lâm Phong nói, Trần Đức lại nói tiếp: ‘Tôi ra lệnh cho ông, đưa bọn họ ra ngoài”.

“Tôi…được!”

Trinh Lâm Phong thô dài, như Trần Đức đã nói, đối mặt với đám người Thương Thái, tự nổ tung cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Bọn họ ở lại đây chỉ thêm phiền phức!

Nếu đã như vậy, chi bang bọn họ ra bên ngoài nhà hàng đợi, biết đâu Trần Bát Hoang có thế tạo nên kỳ tích một lần nữa?!

Chẳng phải hân đã tạo nên kỳ tích hết lần này đến lần khác sao?

“Đoạn Nguyên, chúng ta đi!”

Từ từ, Trình Lâm Phong dần Đoạn Nguyên, Diệp Vô Song, Lưu Tuấn Hiền ra khỏi nhà hàng.

Không ai ngăn cản bọn họ, dẵu sao, trong mât mọi người, bọn họ là rác rưới trong rác rưởi, có thế chạy thoát khỏi Ưng phủ sao? Ha ha!

Bẻn trong nhà hàng, trong chốc lát liền vẳng vẻ, chỉ còn lại Ưng Thương, Áu Dã Tư Linh, hai ông già tộc Đại Vũ và tộc Đệ Ngũ vân ngồi đó, ngoài ra, còn có một ngàn một trăm mười ba cường giả cảnh giới Thần Tôn như Thương Thái, Lâm Phong, Hồng Thất, v.v!

Cùng lúc đó, Trần Đức vác chiếc quan tài đá lên,

tiếp tục đi về phía trước, một bước, hai bước, ba bước!

Rất nhanh đã đến gần, anh chỉ cách Thương Thái một mét ngân ngủi!

Rầm râm rầm!

Ngay lập tức, một ngàn một trăm mười ba cường giả cảnh giới Thần Tôn bao vây lấy Trần Đức, vây vòng trong vòng ngoài!

“Thế nào, Bát Hoang, anh có tự tin không?”, giọng Linh Lung truyền đến, khoan thai hỏi, trong lởi nói không có quá nhiều sự lo lầng.

“Khụ…”, Trần Đức thờ ơ nói: “Hơn một ngàn người thì sao? Số lượng không bằng chất lượng, hơn một ngàn tẻn rác rưởi cũng muốn cần đường tồi?”

Lúc Trần Đức giao tiếp với Linh Lung, anh không dùng thần thức mà nói thẳng ra, tuy giọng nói không lớn nhưng cũng không nhỏ!

Trong nháy mắt, Thương Thái, Lâm Phong,

Hồng Thất, Cơ Lễ, tất cả cường giả cảnh giới Thần Tôn vây quanh Trần Đức đều thay đối sâc mặt, trở nên rất cổ quái, nhìn Trần Đức giống như nhìn một tên ngốc!

Rác rưởi?!

Mẹ kiếp!

Thật ngông cuồng!

Một tẻn Thông Thân Nhất Trọng cón con cũng dám nói bọn chúng là rác rưởi?

Nực cười!

Mẹ kiếp đúng là chuyện nực cười!

“Ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK