“Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn tranh giành thánh nữ Tịch Dao với anh, đúng là nằm mơ, thánh nữ có thế thích hắn chắc?”
Phía xa, đám người Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang nói lời chế nhạo, khích bác, bất luận suy nghĩ thế nào, xuất phát từ nguyên nhân gì, Vân Tịch Dao cũng tuyệt đổi sẽ không thích Trần Bát Hoang chứ? Phải biết rằng, với vẻ đẹp của Vân Tịch Dao, có vô số cường giả của thế giới Đại Thiên theo đuối cô ta, Trần Bát Hoang là cái gì? Dám tranh phụ nữ với sở Hiên?
Một cảu nói, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp!
Cũng chỉ có Sờ Hiên sợ bấn tay, đối lại là bọn họ, sớm đã tát chết anh!
sờ Hiên nhếch miệng: ‘Tỏi vẫn luỏn coi trọng công bằng, công chính, người ta muốn tranh giành, đương nhiên phải cho một cơ hội, chẳng phải sao?”
“Cậu nhóc, chúng ta bât đầu thôi…”
Vừa dứt lời, Sở Hiên đã cất bước chân đi về hướng kích Định Thiên.
Hành động của hắn ta khiến tất cả mọi người, bao gồm đám người Cát Phong Hành, Vân Diệp đều dồn ánh mắt lên hân ta.
Còn Trần Bát Hoang, không ai quan tâm.
Có ai lại đi đế ý một con kiến chứ?
Mấy trăm ngàn người có mặt, Sở Hiên là người có cơ hội giành được kích Định Thiên nhất, không có người thứ hai.
Nơi này chính là vũ đài của một mình Sở Hiên!
Hắn ta cất bước chân, tốc độ không nhanh không chậm.
Nói đến đây, khóe miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười lạnh lùng, kiên định: “Từ giờ khằc này, Trần Bát Hoang tôi có hứng với Vân Tịch Dao, một con vịt xấu xí như tôi, còn chưa từng ăn thịt thiên nga, rất muốn thử mùi vị của thiên nga, chắc rất tươi ngon phải không?”
Trần Đức cố ý không nén thấp giọng, người xung quanh và cả đám người Vân Diệp, Vân Tịch Dao, Cát Phong Hành đều nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ lại.
‘Tên khốn này”, Vân Tịch Dao đỏ mặt xấu hố, thầm mắng một tiếng, nhưng trong lòng lại có một niềm vui thầm kín kỳ lạ lan tỏa, tâm hồn lâng lâng.
Ý thức được cảm xúc này, ngay cả bản thân Vân Tịch Dao cũng ngạc nhiên, không biết từ lúc nào, trong lòng cô ta, Trần Đức đã quan trọng vậy sao?
Hai người chỉ mớl gặp nhau hai lần thôi? Tổng thời gian hai lần gặp nhiều nhất mười canh giờ!
Vân Tịch Dao à Vân Tịch Dao…
Mày thích anh ta rồi ư?
Cảm giác thích một người… thật huyền diệu, không thể diễn tả bằng lời!
Hình như cô ta… nên cảm ơn sớ Hiên chăng?
Nhưng sau đó cô ta lại lo lắng, những lời đó của Trần Bát Hoang chẳng khác gì khiêu khích sở Hiên!
Phải biết rằng, với thực lực của sở Hiên, đủ để giết Trần Bát Hoang!
Vân Tịch Dao ngồi không yên, đôi mẳt nhìn về phía trước, tràn đầy lo lắng!
Có thế thấy rõ ràng, khi Trần Đức nói ra từng chữ, sắc mặt Sở Hiẻn thay đối liên tục, cuối cùng, ảm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước!
Đôi mât lạnh băng, nhìn chằm chằm Trần Đức, hồi lâu, giọng điệu âm lạnh hằm hằm rít ra từ kẽ răng:
“Ha ha, xem ra… anh vẫn chưa nhận thức rõ ràng bản thân mình!”
Lời của Sở Hiên khá lạnh lùng, không hề che đậy ý thù địch.
Trần Đức khiêu khích khiến hẳn ta tức giận đến bật cười.
Nhưng hăn ta cũng không có ý muốn ra tay, vẫn câu nói đó, một tu sĩ cảnh giới Cố Bản, không đáng đế hắn ta ra tay.
Đương nhiên, Tu La Tử đứng bên cạnh Trần Bát Hoang, tay cầm dao thái nhìn hắn ta như hố rình mồi cũng là một phần nguyên nhân, tuy cảnh giới của Trần Đức rất thấp, nhưng nói thật, mạnh như Sở Hiên, chưa đến tình huống vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn đắc tội với một sát thần, thực sự chọc vào tộc Tu La, e rằng cả đời hằn ta sẽ bị quấy nhiều, bị truy sát.
Tộc Tu La nối tiếng thù dai.