Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của hoàng triều Vô Cương nhanh chóng lùi về Đông Hoa Môn. Lùi về trường thành, về tòa thành lung lay sắp đổ ấy!

Chiến trường có được sự yên tĩnh ngẳn ngủi hiếm có, chí còn một đống xác chất thành núi, cùng với dòng máu cuồn cuộn chảy dưới mưa lớn.

Trước đài Điểm Tướng, bọn Tổ Hàn Hương,

Long Đắng, Đệ Ngũ Khôn chú ý đến động tĩnh đã quay trở lại thuyền.

“Đáng tiếc… Không thế lấy được mấy con đàn bà của Trần Bát Hoang về tay”.

Đệ Ngũ Khôn vô cùng tiếc nuối, mấy cô gái đó có thể nói là xinh đẹp và thú vị hơn đám đàn bà trên thuyền kia nhiều.

“Chu Long, cậu có thế sống sót đến tận lúc này, buộc lòng phải thừa nhận cậu không tệ”.

Tạ Bình đứng ở mũi thuyền, giọng nói hung ác nham hiểm đó như âm thanh của ma quỷ vang vọng đến đài Điếm Tướng: “Nếu cho Bắc Hoang thêm vạn năm nữa, có lẽ sẽ biến thành vùng đất mạnh nhất

Vân Tiêu giới”.

‘Tiếc là, cậu đã quen biết nhầm người rồi”.

Ánh mắt Tạ Bình lạnh như băng, mang theo vẻ khinh thường.

Vừa nói xong.

Tạ Bình đã ra tay!

Một chưởng!

Một chướng của ông ta nâng lên, toàn bộ mặt đất đều chấn động, trên trời cao xuất hiện lốc xoáy khống lồ, điên cuồng rít gào.

Ngay sau đó.

Rơi xuống!

“Ầm!”

Chỉ trong một giây, uy áp khủng bố đã đánh xuống, gió thối mây phun.

Bên ngoài đài Điểm Tướng, tất cả trận văn, võ kỹ, quyển trục, phù văn đều mất đi màu sắc, tối tăm không chút ánh sáng nào, hóa thành bột mịn!

Ngay sau đó, toàn bộ tường thành, tòa thành Đông Hoa Môn đều đố sập xuống, nhấc lên bụi mù ngàn dặm, ùn ùn bay lên!

Trong màn mưa bụi.

Hai, ba trăm ngàn binh lính vừa lui về đã chết thảm một nửa, không còn xác, tuyệt vọng hóa thành máu loãng trong tiếng kêu thảm thiết.

TỔ chim đã rơi, làm gì có quả trứng nào lành

lặn?

Ba trăm ngàn binh lính hoàng triều Vô Cương chết hơn nửa, xác rải khắp nơi, mấy trăm ngàn tướng sĩ khác cũng bị thương nặng.

“Vù vù!”

Trường thành đã sập, hoàn toàn sụp đổ, dưới

một chưởng đỏ, bán kính ngàn dặm trực tiếp bị san bằng!

Mấy nhân vật trung tâm như Cổ Lục Đạo, Lâm Chi Tâm, Trình Lâm Phong, Long Đế cũng bị thương, nhất là Chu Long, cả người đẫm máu, một thản long bào đỏ tươi chói mắt.

Máu trên người ông ta không chảy ra từ bên trong.

Mà thuộc về binh lính xung quanh!

Ông ta cắn chặt răng, sắc mặt hết sức khó coi, yết hầu đảo lên lại lượn xuống, đây lè lần đầu tiên ông ta được chứng kiến thực lực thật sự của Thánh Nhân.

Khủng bố!

Khủng bố đến mức khiến con người ta tuyệt vọng!

Trong bán kính ngàn vạn dặm là một mánh yên tĩnh, vô số võ giả trông thấy cảnh tượng đó thì ngây ra như phỗng, chẳng khác gì cọc gổ không nhúc nhích.

“Đó… Chính là sự khủng bố của Thánh Nhân ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK