Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ít nhất, trong lòng chín mươi chín phần trăm tu sĩ, những người đến từ nước Vĩnh Hẵng đều là thần!

Nhưng một người đã chết ba trăm ngàn năm, chí dùng một quyền đã đánh cho người của nước Vĩnh Hằng phun ra máu!

Đó là chiến lực đắng cấp thế nào?

“Cậu quá coi thường Bát Thần rồi”, đúng lúc Trần Đức cảm khái, giọng của Thiên Yêu Hoàng đột nhiên truyền ra: “Cậu cảm thấy đó là một thi thể ư? Thực ra không phải, cậu nhìn kỹ xem là gì?”

“Không phải thi thế?”

Trần Đức ngạc nhiên, đôi mắt hiện tỉa sáng, nhìn về phía trước.

Vừa nhìn, anh không khỏi kinh hãi!

Bóng hình đó thực sự không phải là thi thế!

Mà là một tấm da!

Sở dĩ hắn trông như thi thế, chỉ là vì tấm da người đó bị khí đen, sát khí bao trùm, lấp đầy cho nên tạo cảm giác giống như bóng người lập thể, nhưng trên thực tế, hằn thực sự là một tấm da người!

“Nhìn rõ chưa? Đó chí là một tấm da người của Bát Thần thôi, hơn nữa, cũng không phải do ý chí của Bát Thần tấn công Bạch Tiêu, chỉ là một chút ý chí sót lại của sát khí mà tấm da người Bát Thần chôn trong quan tài thừa hưởng thôi”.

Người cao ngạo như Lão Yẽu Hoàng, khi nhắc đến Bát Thần, trong giọng điệu vẫn đầy vẻ kính sợ: “Nếu là ý chí của bản thân Bát Thần, thì với một quyền vừa nãy, Bạch Tiêu đã chết rồi”.

“Bát Thần mạnh đến thế sao? Đúng rồi, có lẽ chỉ có cường giả như vậy mới xứng với chữ thần”, Trần Đức kinh hãi, mong rằng có một ngày cũng có thế trở thành cường giả như vậy, kế cả sau khi chết, sát khí của một tấm da cũng có thế có chiến lực đáng sợ.

“Nhưng… Lão Yêu Hoàng, Bát Thần chết thật chưa? Đảy chí là một tấm da, không có nghĩa hắn đã chết chứ?”, Trần Đức truy hỏi.

Dù sao chỉ lột ra một tấm da thôi, rất nhiều tu sĩ đều có thế làm được.

‘Tôi cũng không rõ”, lão Yêu Hoàng có phần tiếc nuối: “Bát Thần luôn đi một mình, rất ít người biết được hành tung của hắn, nhưng ba trăm ngàn năm trôi qua, cho dù có mạnh thế nào đỉ nữa, có lẽ cũng hóa thành đất, hóa thành đống hoang tàn rồi”.

Trong lúc hai người nói chuyện lại một tiếng nổ vang lên, không biết Bạch Tiêu bị tấm da người nhấc lên từ bao giờ, giống như con kiến bê một tòa núi khống lồ, đập mạnh xuống mặt đất, đập đến cả mặt đất cũng phải nở nứt, cả quảng trường ầm ầm rung lắc.

Bạch Tiêu muốn phản kháng, nhưng hắn ta vốn không nhìn rõ hành tung của đối phương, không phát hiện được khí tức.

Ngay cả Hi Đặc vốn có ý chí chiến đấu hừng hực, lúc này cũng kinh ngạc, ngẩn người.

Chiến lực của tấm da người vượt qua dự liệu của hẳn ta.

“Không hố là Bát Thần, mặc dù đã chết, trên tấm da chỉ có chút ý niệm sót lại mà cũng mạnh như vậy, xem ra… tôi phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!”, Hi Đặc không những không bị đả kích, ngược lại còn kiên định hơn, nhưng lúc này hắn ta gạt bỏ ý nghĩ muốn chiến đấu với tấm da, đứng trên lưng cự thú, bình tĩnh xem kịch.

Đạo Nhất, Ưng Thanh Vũ cũng vậy, không có ý trợ giúp, cứ yên lặng đứng nhìn.

Bạch Tiêu bị đánh đến phun ra máu, hắn ta muốn phản kích, nhưng không tìm được cơ hội, đối diện với sức mạnh tuyệt đối, hân ta còn không thế vận nguyên khí, đối diện với tấm da Bát Thần, giống như đám người Ngô Thanh Phong dưới đất đối diện với hắn ta, như bị giam giữ.

“Các người còn không ra tay, thì tiếp sau sẽ đến lượt các người!”, Bạch Tiêu tức giận không thôi, không thế bình tĩnh được, hét lớn với ba người còn lại: “Hi Đặc, chẳng phải anh muốn chiến đấu với hân à, lên đi!”

“Không thế nói như vậy”, Đạo Nhất vô cùng thản nhiên: “Thần tộc các anh có thù cũ với Bát Thần, còn sát khí đó lại tương khắc với thần lực mà các anh tu luyện, đương nhiên hắn ra tay với anh, làm sao đến lượt chúng tôi?”

“Đạo Nhất huynh nói có lý”, Hi Đặc cười nói: “Hắn đã thích anh, tôi cũng không tiện rút đao cướp đoạt, chẳng phải ư?”

ưng Thanh Vũ vần bình tĩnh như trước, không nói một chữ, mái tóc dài bay bay trong gió, hào quang trùng trùng như con bướm vỗ cánh, vô cùng xinh đẹp, khỏng tì vết.

“Thì ra là vậy, cảm ơn Đạo Nhất huynh nhắc nhở!”

Từ trong lời của Đạo Nhất, Bạch Tiêu như hiểu ra điều gì, thu hết khí tức, thần lực bản thân, không còn tòa hào quang, trong tích tắc, thân hình cũng co rút lại về độ cao người bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK