Sau này còn tu hành kiểu gì nữa?
Trái tim Công Tôn Hằng đang nhỏ máu, mà ở một ngọn núi rất xa cũng có một ông lão già nua mặc áo xám, mặt mày âm u nhím chằm chằm phía trước, cả người không ngừng run rấy…
Ông ta chính là Quan Lan – sư phụ của Diệp Mặc Trần và Cổ Tinh Hoa!
Trong lòng của ông ta gần như sụp đổ!
Tháp Tụ Linh nát, nát thật rồi!
Ông ta nào gánh nổi trách nhiệm đó chứ!
Quan Lan nói là sẽ chịu trách nhiệm, nhưng cũng cỏ lý do của nó! ông ta muốn mượn tháp Tụ Linh đế làm cái cớ bảo vệ Cố Tinh Hoa vì đoán chắc Trần Đức không thế đánh nát nó.
Nhưng… nhưng… mẹ nó ai mà ngờ được Trần Bát Hoang lại có thể đánh nát nó thật!
Chưa nói đến chuyện sắp tới ông ta phải đối mặt với sự trách phạt như thế nào đến từ Vô Song Môn, riêng bảo vật kia bị phá hủy thôi thì trái tim Quan Lan đã như đang rỉ máu rồi.
Chí bảo như thế bị phá hủy, nói không ngoa chứ thực lực của Vô Song Môn ít nhất phải lùi lại mười năm, hoặc lâu hơn…
“A!”
Trong tháp Tụ Linh bổng phát ra một tiếng hét giận dữ, chỉ thấy giữa vô số mảnh vỡ có một bóng người bay ra.
Đó là một người tràn ngập máu tươi, cơ thế trải rộng vô số miệng vết thương đáng sợ hết chỗ này đến chỗ khác!
Đó chắc chắn là do tháp Tụ Linh nổ tung gây ra.
Người ấy chính là Cố Tinh Hoa, hẳn đã hoàn toàn thay đối thành một dáng vẻ khác!
“A!”
Cổ Tinh Hoa kêu lên thảm thiết, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, nghỉ ngờ, khó tin…
Tại sao tháp Tụ Linh lại bổng dưng sụp?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Là tháp Tụ Linh xảy ra vấn đề gì Ư?
Trong đầu hắn tràn ngập vô vàn cảu hỏi, nghi
vấn…
Lẽ nào có thế lực nào đó tấn công học viện Vô Song ư?
Cùng với tiếng nổ mạnh, tháp Tụ Linh dần dần sụp xuống.
CỔ Tinh Hoa vừa hay ngừng lại trước mặt Công Tôn Hằng.
“Viện trưởng?”, Cố Tinh Hoa đầy mặt chấn động hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao õng lại ở đây?”
“Tôi…”
Khóe miệng Công Tôn Hằng khẽ nhếch, thoáng chốc không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mọi thứ có vẻ là do cổ Tinh Hoa tự tìm?
“Sao lại thế này?”
Không đợi Công Tôn Hằng trả lời, Cố Tinh Hoa không ngờ lại nhìn thấy gần đó còn có một người đàn ông xa lạ và mấy trăm mét ngoài kia là những đệ tử nội viện cùng giáo viên hoặc ngồi hoặc đứng.
Hắn càng không hiểu ra sao.
Tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy?
Mà ngay cả… Diệp Mặc Trần cũng đến?
“Cố Tinh Hoa…”, Công Tôn Hằng cũng không biết nên làm sao, trực tiếp chỉ vào Trần Đức nói: “Cậu ta tìm cậu”.
“Hả?”
CỔ Tinh Hoa quay sang nhìn Trần Đức theo bản năng, sau đó, hắn chợt cảm giác được một luồng sát khí cực kỳ nồng đậm, không chút kiêng dè nhằm thắng vào mình.
Hắn nhíu mày, liếc Trần Đức một cái rồi không thèm để ý đến anh nữa.
Cổ Tinh Hoa chưa bao giờ gặp người này, cũng không quen anh. Khỏi cần nghĩ cũng biết Trần Đức chính là tân sinh lần này hay một tên nào đó trong đám rác rưởi không đáng giá nhắc tới.
Rác rưởi mà cũng đòi giết hẳn?
Ha… đúng là nằm mơ giữa ban ngày!