Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trương Thiên Dương điên rồi sao?”

“ông ta không biết Tạ Phương Kiệt và nhà họ Tạ mạnh cỡ nào à?”

“Lão già này, năm sáu chục tuổi rồi mà vẫn thích đánh cược như vậy!”

Bọn họ tưởng Trương Thiên Dương sẽ đi thuyết phục Trần Bát Hoang, nhưng ai ngờ ông ta không những không thuyết phục được mà còn tự đưa mình vào cuộc, ai nấy cũng đều vô cùng tức giận.

“ừm, Trương Thiên Dương, lần đầu tiên gặp ông, tôi đã cảm thấy ông và tôi rất có duyên phận nên lúc đó mới ra tay cứu ông, hôm nay cuối cùng ông cũng không phụ lòng tôi, sự lựa chọn của ông khiến tôi rất vui”.

Trần Bát Hoang đã chinh chiến suốt mười năm, trải qua sinh tử rất nhiều rất nhiều lần.

Trương Thiên Dương không giống Trần Đức, anh chỉ có một mình, nhưng ông ta có gia đình vợ con, có một xí nghiệp lớn mạnh, vướng bận rất nhiều thứ. Trần Đức hiểu rõ đối phương quyết định đứng về phía anh đã có áp lực lớn đến nhường nào.

Là trùm thế lực ngầm ở khu nam thành phố Tân, Tiêu Mạn Y cũng hiểu được loại áp lực đó, cô ta liếc nhìn Trương Thiên Dương với ánh mắt khen ngợi. Cô ta thực sự không ngờ một doanh nhân lại đặt sự sống chết và lợi ích riêng sang một bên.

“Cậu chủ Trần, tính mạng của Trương Thiên Dương tôi đã là của cậu từ lâu rồi, giữa tôi và cậu cần gì phải nói những lời này?”

Trương Thiên Dương thất vọng cười, nhắc nhở thêm: “Cậu không được lơ là khi đối phó với Tạ Phương Kiệt. Mặc dù tôi chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng hắn nhất định là rất mạnh”.

“ừm, tôi cũng rất muốn biết hắn mạnh cỡ nào”, Trần Đức cười nhẹ, cầm bầu rượu lên uống hai ngụm, giọng nói khàn khàn đầy sát khí: “Tôi còn chờ hắn đến giết tôi, giết người quen biết tôi, giết hết tất cả những người liên quan đến tôi”.

Trương Thiên Dương im lặng không nói thêm lời nào, ông ta đã chọn phe cánh xong rồi, vậy thì chuyện tiếp theo chỉ cần đứng về phía bên này là được.

Tiêu Mạn Y tìm được chiếc ghế mây duy nhất trong cửa hàng quần áo, lấy ra đặt sau lưng Trần Đức: “Ngồi đi”.

“Cảm ơn!”

Trần Đức nhàn nhạt đáp lại một câu, không chút khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế mây ở giữa quảng trường, Tiêu Mạn Y lấy ra một cái quạt giấy, đứng một bên nhẹ nhàng quạt cho Trần Đức.

Động thái của Trần Đức có thể được xem là đang thực sự chờ đợi!

Ngồi đợi Tạ Phương Kiệt đến!

Thấy trùm thế lực ngầm ở khu nam Thành phố Tân, Ân Thập Nương trong lời đồn đang đứng bên cạnh quạt cho Trần Đức như một hầu gái, nhiều người vừa bị sốc, ghen tị, lại vừa tức giận, hoang mang, lo lắng…

Sự ghen tị đương nhiên là vì sắc đẹp và thân phận của Tiêu Mạn Y, có thể phục vụ Trần Đức như một người hầu gái, đứng bên cạnh quạt cho anh, còn luôn đứng về phía anh trong thời khắc quan trọng liên quan đến tính mạng.

Trên thế giới này, có người đàn ông nào là không muốn có một người phụ nữ như vậy?

Đồng thời, điều mà bọn họ lo lắng chính là sự áp lực, lo lắng và sợ hãi do Tạ Phương Kiệt mang lại!

Đáng hận là, một đám người có máu mặt ở thành phố Tân không dám nhúc nhích, còn Trần Đức lúc này lại bắt đầu tán gẫu:

“Lần trước có một tên, hình như là em trai của Long Tiếu Hổ bị tôi giết. Tên Long Tiếu Hổ đó có đến tìm em không?”

“Có tìm”, Tiêu Mạn Y cười nhẹ: “Bảo em giao anh ra, nếu không sẽ thôn tính thị trường ở khu nam của em”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK