Lão tổ nhà họ Hàn dám để cô ta trở về báo tin thì chắc chắn có nắm chắc và tin rằng có thể giết chết Trần Đức!
Mục đích ông ta để mình về báo tin chỉ là vì làm Trần Bát Hoang sợ hãi, rồi chạy trốn thôi!
Phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, Tướng Sơ Linh cầm lấy di động, viết một đoạn tin nhắn báo cáo tình hình cho cấp trên. Còn Trần Đức thì rang một mâm đậu phông, rót mấy ly rượu, thích thú nhấm nháp bình rượu trăm năm.
2 tiếng sau, ngoài cửa bỗng vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa.
Tưởng Sơ Linh lập tức như một con thỏ bị giật mình, nhảy lên khỏi sô pha, trong con ngươi lóe lên vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Trần Đức thấy phản ứng ấy của cô ta thì cạn lời, đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, để tóc húi cua, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời, trong tay cầm một thanh trường kiếm.
Đó là Thanh Phong!
Đã mấy ngày, cuối cùng Giang Hồ Hải cũng từ Giang Bắc đi đến thành phố Tân.
“Xin chào chủ nhân!”, Giang Hồ Hải thấy Trần Đức lập tức quỳ một gối xuống.
“ừ, vào đi”.
Giang Hồ Hải vừa đến gần cửa, Trần Đức đã cảm giác được hơi thở của ông ta, thế nên cũng không bất ngờ. Anh xoay người vào phòng khách, Giang Hồ Hải bèn theo sau.
“Sơ Linh?”
“Sư huynh?”
Vừa bước vào cửa, Tưởng Sơ Linh và Giang Hồ Hải đã kinh ngạc nhìn nhau.
“Hai người quen nhau à?”, Trần Đức liếc cả hai, hỏi.
“Vâng thưa chủ nhân, Tưởng Sơ Linh… xem như là sư muội của tôi”, Giang Hồ Hải giải thích: “Em ấy và tôi có cùng một sư phụ. Sau khi sư phụ chết, tôi đã tham gia vào Không Động, nên đó giờ vẫn chưa gặp lại”.
“Thì ra là thế!”, Trần Đức giật mình, khó trách Tưởng Sơ Linh lại kiêu ngạo như thế. Anh chert nhớ lại lần đầu gặp mặt Giang Hồ Hải, chẳng phải ông ta cũng kiêu ngạo giống vậy sao?
“Sư huynh, anh gọi anh ta là gì?”, Tưởng Sơ Linh nhíu mày khi nghe cách xưng hô của Giang Hồ Hải.
“Chuyện của ông thì ông tự giải quyết cho tốt, tôi không xen vào!”, Trần Đức bỏ lại một câu, sau đó quay trở về chỗ của mình, tiếp tục uống rượu.
Giang Hồ Hải vội lôi Tưởng Sơ Linh đến ban công nhà bếp, chẳng mấy chốc, tiếng tranh cãi của hai người vang lên, còn có âm thanh bất đắc dĩ và tràn đầy khó hiểu của Tưởng Sơ Linh.
Cô ta sầm mặt, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Giang Hồ Hải lại làm như vậy. Đã sinh ra làm người đáng lẽ nên có một chút lòng tự trọng, sao phải hạ mình làm nô bộc cho người khác?
Giang Hồ Hải cảm thấy rất bất đắc dĩ, đối với một cô gái trẻ chưa từng trải qua sinh tử tồn vong thì dù có thuyết phục cỡ nào, cô ta cũng không hiểu được những đạo lý trong đó.
“Em đừng xen vào mối quan hệ giữa anh và chủ nhân, còn những thứ khác, tất cả đều không thay đổi”, Giang Hồ Hải không muốn tiếp tục giải thích, ông ta hỏi: “Em có đồng ý không?”
“Được!”
Tưởng Sơ Linh càng thêm chán ghét Trần Bát Hoang. Giang Hồ Hải vốn là sư huynh của cô ta, nhưng không biết bị trúng thứ thuốc mê gì mà ngay cả lòng tự trọng của mình cũng không cần.
Cô ta đồng ý nhưng với thái độ giận dữ, kế đó xoay mặt đi, không muốn để tâm đến Giang Hồ Hải nữa.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Giang Hồ Hải liền tranh thủ nói: “Chủ nhân, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Lão tố nhà họ Hàn – Hàn Huyền Tông đã xuất quan!”
“ừm, tôi biết rồi, sư muội của ông còn bị ông ta chọc cho một đao!”, Trần Đức hờ hững cầm chai rượu rót cho Giang Hồ Hải một ly: “Uống không?”
“Cảm ơn chủ nhân!”