Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Tông Nguyên đưa một lệnh bài cho Trần Đức: “Chủ nhản, lúc nào cũng phải treo cái lệnh bài này trên eo, dù ngủ cũng phải đặt ngoài cửa phòng, không thì sẽ bị người khác cho rằng là không hộ khẩu nhập cư trái phép mà giết chết”.

“Bỏ một kiện linh khí trung phẩm chỉ đổi lấy hai cái thẻ làm bằng đá, rất lỗ”, Trần Đức cảm thán, một gã lục sự nho nhỏ thôi mà cũng đã ăn chặn ghê như vậy rồi.

“Chịu thôi, phải làm vậy chứ không thì sẽ không có cơ hội tham gia sát hạch, dù gì…”, Liều Tông Nguyên ngừng một lát, ánh mắt hơi buồn bã: “Dù gì Côn Luân Hư của chúng ta rất gà, tuy không có người tới tham gia thì cũng chẳng ai hỏi đến, riết tập mãi thành quen”.

“Chính vì quá gà nên tôi mới cảm thấy lồ, treo

cái thẻ nàỵ trên người chẳng phải là nói cho người khác biết chúng ta đến từ Côn Luân Hư, là một đám rất gà sao?”, Trần Đức nhíu mày, bất đắc đĩ nói.

“Haiz, chỗ nào thì cũng có quy tắc của chỗ ấy. Đây là quy củ của Thông Thiên Các rồi. Đi thôi, ngày mai sẽ bầt đầu sát sạch, chúng ta đi tìm nhà trọ ở đã”.

Liễu Tông Nguyên dẫn theo Trần Đức đi về phía trước, chẳng bao lâu đã nhìn thấy một tòa thành.

Tòa thành này cao khoảng 1km, được làm từ những khối sắt màu đen xếp chồng lên nhau cao ngất như một ngọn núi, lại giống như một con dã thú đang nằm. Chỉ là cánh cổng thôi cũng đã cao tới trăm mét.

Trên cùng là ba chữ “thành Thông Thiên” đầy khí phách đậm nét cổ xưa như rồng như hố, lại mang chút thần vận, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Thông Thiên Các nằm trong thành Thông Thiên, một khi vượt qua sát hạch, được người của Vân Tiêu Giới chọn trúng là có thể một bước lên trời. Thế nên… nơi này mới được gọi là Thông Thiên”.

Liễu Tông Nguyên giải thích cho Trần Đức, rồi dẫn anh vào thành, vừa bước vào đã nhìn thấy rất nhiều võ giá!

Đi trên đường là võ giả, bán hàng cũng là võ

giả!

Không nhìn thấy bất cứ một người bình thường

nào!

Hơn nữa, khí thế của họ đều cực kỳ mạnh.

Người trong thành đến từ các nơi khác nhau, họ đều đến để tham gia sát hạch, ai cũng hết sức cẩn thận, không muốn gây chuyện.

Liễu Tông Nguyên như gẳn thêm một cái đuôi, lắng lặng bước đi, cả quá trình đều vỏ cùng cảnh giác.

Ông ta không chút nấn ná, trực tiếp dẳn Trần Đức đến một cái khách sạn cổ kính, tuy bên trong không có đồ dùng hiện đại hoá, cũng chẳng hề kém, trang trí hoa lệ, cao quý thanh lịch.

Nhân viên trước quầy là một cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng ẩm áp, nở một nụ cười động lòng người hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn ở trọ ạ? Vì nghênh đón kỳ sát hạch của Thông Thiên Các, khách sạn chúng tôi sẽ giảm 10%. Phòng đơn là 400 tiền Thông Thiên, phòng hai giường là 390 tiền Thông Thiên!”

“Hai căn phòng đơn”, Liều Tông Nguyên lấy ra tám tờ tiền in hai chữ Thông Thiên, phiếu ra vào đặc biệt, rồi lại lấy ra lệnh bài thản phận của mình và Trần Đức đưa cho cô ta.

“Mẵc ghê1′, Trần Đức khá là kinh ngạc với giá phòng.

Tiền Thông Thiên là tiền lưu hành duy nhất trong thành Thông Thiên, một tờ tiền Thông Thiên có giá khoảng 1 kg linh thạch thượng phẩm!

Hai căn phòng chỉ ở một đêm đã gần 1000kg linh thạch thượng phẩm, có thể thấy nó đắt cỡ nào.

“Cám ơn”.

Người đẹp trước quầy cười tươi nhận lấy phiếu ra vào, thấy trên thẻ bài ghi hai chữ Côn Luản thì Trần Đức rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô ta hiện lên vẻ khinh thường. Có điều, cô ta cũng không thế hiện rõ ràng như tên lục sự lúc trước.

Sau khi ghi lại thân phận của cả hai, cô ta nói

tiếp:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK