Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người Ưng Thanh Vũ rất tốt, huống hồ còn truyền thụ Nhân Vương Ấn cho Trần Đức, tóm lại, cô ta muốn kết bạn với anh.

“Ha ha, tôi biết ngay anh coi tôi là bạn mà, Trần Bát Hoang, tôi cũng coi anh là bạn, có người nhục mạ bạn bè, anh nói xem tôi có nên quản không?”, ưng Thanh Vũ tinh quái hỏi.

Nhưng, không đợi Trần Đức trả lời, cô ta lại tiếp tục nói: “Không cần trả lời, tôi biết anh sẽ nói nên quản, cho nên bạn bè gặp khó khăn, anh cũng nên ra tay cứu giúp chứ nhí?”

“Đương nhiên”.

Trần Đức thấy rất khó hiếu, sao mới sáng sớm mà cô bé này đã hỏi nhiều vấn đề như vậy?

Mặc kệ cô ta, uống ngụm rượu trước đã rồi tính,

Anh lẩy bình rượu ra uống một ngụm rượu mạnh, hương rượu nồng từ trong miệng Trần Đức lướt qua, theo cổ họng vào trong cơ thể, thiêu chảy lục phú ngũ tạng, sau đó một cám giác vô cùng sảng khoái lan khắp người. Khóe miệng bất giác cong lên độ cong thỏa mãn.

Một ngụm rượu xuống bụng, Trần Đức bống bát hiện trong ánh mắt ưng Thanh Vũ lóe lên tia giảo hoạt.

Lập tức, dâng lên một cảm giác không ổn lắm.

Tuy anh ít tiếp xúc với cô bé ưng Thanh Vũ này, nhưng những lần tiếp xúc trong thời gian ngân đó khiến anh hiểu, tuy cô bé này lòng dạ lương thiện nhưng thực tế cũng không phải là loại vừa, xinh đẹp phá phách, còn thích trêu chọc người khác.

“ưng Thanh Vũ!”

“ưng Thanh Vũ, cô đủng lại cho tôi!”

“ưng Thanh Vũ, chẳng phải cô là bà cô ưng hả? Chạy cái gì mà chạy?”

Cảm giác không ổn vừa lướt qua, bên ngoài Tàng Kinh Các lập tức có năm sáu chục người xông vào chen chúc chật kín cá Tàng Kinh Các, đông người thành rầc rối, ở ngoài cửa Tàng Kinh Các còn có một hai ngàn đệ tử Vô Song Môn, phần lớn bọn họ đến xem trò vui, gây ầm ĩ đến vậy, một số đệ tử Vô Song Môn đang đọc sách, luyện võ kỹ cũng phải dừng luyện, đều nhìn ra đám người xông vào đó.

“Lâm Cống, Lục Tử Ngang, Trâu Thanh?”

Nhìn thấy ba người dẫn đầu phía trước nhất, liền có người nhận ra bọn họ, là mấy đệ tứ mạnh nhất Vô Song Môn, có mấy ai mà không biết bọn họ đây?

Phía sau ba người còn có một đám hai ba mươi người, cũng là những đệ tử có danh tiếng trong Vô Song Môn.

Phía sau nữa là một số bạn bè, những người đi theo của bọn họ!

“Bọn họ đến đây làm gì?”

“Cậu chưa nghe nói à? Tối qua con bé này đi khắp nơi chọc người, trộm đao của Lằm Cống, đá mông Lục Tử Ngang, dội chậu nước tiểu lên đầu Trâu Thanh…”

“Còn cả…”

Xung quanh, một số người thấp giọng kể lại chuyện cho các đệ tử không biết tình hình bên ngoài.

“… Đây là muốn hại chết Trần Ma Vương hả? Anh ta có mạnh đi nữa thì cũng không đỡ nổi nhiều cao thủ như vậy chứ!”

“Đúng thế mà, cô bé này thật không biết chừng mực!”

Trong Tàng Kinh Các, lúc này mọi người xông

vào, ai nấy cũng tửc giận bùng bừng, vô cùng phẫn nộ, thậm chí có một số người mang theo sát khí giận dữ, tất ca bao vảy chặt ưng Thanh Vũ!

Nhìn thấy bọn họ, ưng Thanh Vũ nhảy vụt trốn phía sau Trần Đức, lớn tiếng hét: “Đám gà các người, chẳng phải coi thường đại khốn khiếp Trần Ma Vương lãm há, bây giờ anh ta đang ở đây, các người đánh anh ta đi, ha ha, anh ta là chỗ dựa của bà cô đây!”

ưng Thanh Vũ vừa khiêu chiến, vừa vung nắm đấm, ra dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Đồng thời, còn nhướn mày với Trần Đức.

Trá đũa, hoàn toàn là trá đũa!

Trước đây khi cô ta bị thương, Trần Đức ác với cô ta như vậy, bây giờ cô ta hoàn toàn là đang trầ đũa Trần Đức.

Hal người Trần Đức và Công Tôn Hằng tối sầm

mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK