Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ cô ấy không có ở đó, Từ Phong cũng không thấy, Diêu Mộng Vũ, cổ Lục Đạo và những người khác cũng không ỏ chổ của họ, nhưng ngay sau đó anh liền nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào huyên náo, tiếng động phát ra từ phía sân đấu võ, Trần Đức hơi khó hiếu, bay qua đó.

?

Sân đấu võ, hàng chục triệu người vây quanh mấy đính núi trố mầt đứng nhìn các đệ tử và trướng lão cúa học viện Thánh Phong bị đánh bại, trong chốc lát lặng ngắt như tờ!

Thật khó tưởng tượng, hàng chục triệu người có thế cùng lúc duy trì im lặng, điều này đã mang đến cho bọn họ chấn động và ngạc nhiên lớn như nào đây.

Từ đầu đến cuối Bàn Khai luôn chắp một tay sau lưng, hăm hở, ngang tàng và tự phụ, xung quanh hắn ta khắp nơi toàn là máu tươi, có điều, không có một giọt nào là của hắn ta, toàn bộ đều là máu của các đệ tử, trưởng lão của học viện Thánh Phong.

“Cũng may lúc đầu đã bỏ tối theo sáng đến Danh Thiên Viện, ha ha…ở đây đúng là rác rưởi khiến tôi thất vọng, vô cùng thất vọng, có ai có thể để tôi được chiến đã đời không?”

Bàn Khai giễu cợt lắc đầu, giọng nói truyền ra khắp nơi, tráng trợn không chút nể nang sỉ nhục học viện Thánh Phong, vô cùng kiêu ngạo nói: “Không ai có thể làm tôi bị thương? Làm cho tôi bị chảy máu sao? Ha ha!”

“Đáng chết!!!”, các trưởng lão của học viện Thánh Phong nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.

Các đệ tử càng thêm xấu hổ và tức giận, nhưng đối mặt với sự ngang tàng của Bàn Khai, bọn họ thực sự không thể làm gì được!

Các vị Thần Vương không biết phải làm sao, bọn họ không thế ra tay, một khi ra tay, sẽ phá vỡ các quy tắc, biến học viện Thánh Phong trở thành trò cười.

ớ trên không, cổ Lục Đạo nhìn các đệ tử lần lượt bại trận, thở dài nặng nề, sắc mặt không được tốt lắm!

Không thế không nói, Bàn Khai quả thực là một yêu nghiệt hiếm gặp, hàng đầu, siêu cấp yêu nghiệt!

Những người như vậy quá thực nên có niềm kiêu hãnh và sự tự tin của riêng họ, nhưng giống như Bàn Khai quả thực có hơi quá tự tin!

Như hần ta đâu phải là sự tự tin của cường giả?

Hẳn ta rõ ràng là cố ý làm bẽ mặt học viện Thánh Phong, cũng không chút nhớ đến tình nghĩa xưa, hoàn toàn coi học viện Thánh Phong là bàn đạp cho danh vọng của hắn ta!

“Đại viện trưởng, đệ tử của chúng ta đã thua mất bốn năm mươi người rồi, có nên tiếp tục đứng xem không?”, ánh mắt Lâm Chi Tâm rất không vui: “Chỉ cần một lời của ông, tỏi sẽ lập tức giết hắn ta, mọi trách nhiệm Lâm Chi Tâm tôi chịu!”

“Vì một tẻn Bàn Khai mà phá vỡ các quy tắc của học viện mình đã đặt ra, ra tay với tiểu bối, thật không đáng”, cổ Lục Đạo thong thả lắc đầu.

Việc này hôm nay chỉ có thể nhịn xuống, không thể chỉ VI một chút rắc rối mà phá vỡ quy tắc của mình, được một mà mất mười.

“Đại viện trưởng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK