Người đầu tiên là Tư Mã ôn – người canh giữ Côn Luán Hư. ông ta mặc một bộ gấm màu trầng, vai khoác áo choàng, trên eo đeo hai cái ngọc bội
lóe sáng vô giá và một thanh kiếm.
Người thứ hai là Tư Mã Lầm – cháu Tư Mã ôn, gã ốm nhom như một que củi, trên mặt còn có một vết sẹo dài ngoằng kéo dài từ trán ngang qua giữa mày đến bên má phải, cái mũi chỉ còn lại một nửa trông cực kỳ dữ tợn.
Bọn họ đứng trên sân tập võ rộng lớn của gia tộc Đạm Đài, đằng sau là một chiếc xe ngựa, có điều… kéo xe lại không phải ngựa, mà là hai con hạc đỏ cao 3 4m, cả người màu vàng kim trông cực kỳ thần dị, cao quý. Dù là hai con hạc kia thôi cũng có thực lực khá mạnh, đủ để giết chết võ giả Nguyên Tam Trọng trong nháy mắt!
Đối diện hai người Tư Mã ôn lại là toàn bộ các thành viên trong gia tộc Đạm Đài.
Hôm nay, hễ là thành viên nòng cốt của gia tộc đều tới nơi này.
Đạm Đài Nguyệt cũng có mặt, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu tím, tuy nó hơi rộng nhưng dáng người lả lướt và cặp bưởi đầy đặn kia vân như hạc trong bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
“Ba ngày cuối cùng mà tôi cho các người đã đến, đám rác rưởi các người vẫn không định giao người ư? Định đợi ông đây tự mình ra tay, trực tiếp dẳn người đi hả?”
Tư Mã Ôn chắp tay sau lưng, gương mặt già nua tràn ngập kiêu ngạo, khinh bỉ liếc đám người nhà Đạm Đài, ánh mât giống như lửa dừng lại trên mặt Đạm Đài Cung Minh.
Đạm Đài Cung Minh đương nhiên biết mục đích Tư Mã Ôn đến đây, thực tế ba ngày trước, ông ta đã tự mình đến đây một lần. Lúc đó, Đạm Đài Cung Minh đã trả một số tiền lớn để mời ông ôn thần này rời đi, thành công kéo dài thêm ba ngày.
Nhưng hôm nay, e rằng đã không kéo nổi nữa!
“Tư Mã tiền bối, hôn ước của cháu gái tôi vốn là với Tư Mã Lâm, nhưng ông lạỉ gán lại cho người khác, mà còn làm vợ lẽ. Chuyện này thật sự không hợp lý, rất mất mặt. Tôi có thể đồng ý, nhưng có thể mời người muốn kết hôn với Nguyệt Nhi đến đây một chuyến không?”
*’CÓ vậy, gia tộc Đạm Đài tôi cũng đỡ mất mặt hơn một chút”.
Là một cao thủ Kim Đan kỳ, dù ở cá Côn Luân Hư thì thực lực của Đạm Đài Cung Minh cũng coi như lọt vào top đầu.
Nhưng giờ, ông ta lại hạ thấp mình xuống, trong lời nói đều tràn ngập vẻ van nài.
Đành thế thôi, ông ta không thế không làm vậy!
Tuy ông ta lớn tuổi hơn Tư Mã ôn, nhưng thực lực lại chênh lệch quá lớn. Dù Tư Mã ôn không cố tình sử dụng linh lực, ông ta cũng đã cảm nhận được một sức ép khủng bố.
“Mẹ! Yêu cầu lắm vậy!”, Tư Mã ôn nhíu mày, bồng dung ra tay, hoàn toàn chẳng ai thấy ông ta làm như thế nào nhưng cùng lúc đó, Kim Đan kỳ như Đạm Đài Cung Minh đã bay ngược ra sau hơn trăm mét, rồi đập lên điện chính của gia tộc.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ điện chính đều sụp xuống biến thành một đống đổ nát. Đạm Đài Cung Minh hoàn toàn bị nhấn chìm bên trong và bị thương nặng!
Quần áo trên người ông ta vỡ vụn, chảy đầy máu, trên trán lõm vào một khối, xương cốt nứt gãy có thể thấy rõ cả xương, trông hết sức chật vật!
“Bố!”
“Ông nội!
Lão Minh!’
Sau tiếng nổ ấy, đầu tiên là yên tĩnh, sau đó các cao thủ của gia tộc Đạm Đài lập tức phát ra từng luồng linh lực khủng bố, định tiến lên đánh nhau vớỉ Tư Mã Ôn.
Dù có là cao thủ thì họ cũng sẽ quả cảm tiến lên, không sợ chết!
Đảy là truyền thống của gia tộc Đạm Đài!
“Dừng tay lại hết cho tôi!”
Song, đúng lúc này, Đạm Đài Cung Minh lại ho khan một tiếng, hét lên, nổi giận nói: “Các người làm gì đó, tưởng tôi chết rồi chắc? Mau trờ về hết cho tôi!”
Mọi người trong gia tộc đều dừng lại, mặt mày lộ vẻ tức giận, Đạm Đài Cung Minh là người lớn tuổi và có địa vị nhất nên không ai là không kính trọng ông ta.