Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Lục Lâm Khai liền đảo mắt nhìn về phía mấy người Chương Hằng, mặc dù ông ta biết đến nhà họ Chương, cũng biết Chương Hằng, nhưng chưa từng gặp qua bọn họ mà hướng thẳng vào Lục Thư Tuyết:

“Ha ha, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Thư Tuyết, cô mời người từ đâu tới vậy? Vừa về đến nhà đã đập phá cổng thành, cô đối xử với nhà họ Lục, với chú hai của mình như vậy sao?”

Ngay khi vừa dứt lời Lục Lâm Khai đã nhìn thấy hai người gác cổng thiệt mạng nằm trên đất, lập tức bùng nổ cơn giận!

Lục Thư Tuyết nào chỉ đập nát cổng nhà họ Lục?

Đây chính là đang hung hăng đánh vào mặt ông ta mà!

“Lục Thư Tuyết, hay cho một người phụ nữ rắn rết, cô vậy mà dám tàn sát người cùng tộc, nhục mạ thể diện nhà họ Lục chúng ta!”, Lục Lâm Khai tuy có chút căm tức, nhưng kỳ thực trong lòng đã vui tới nở hoa. ồng ta vốn dĩ muốn diệt trừ Lục Thư Tuyết, chỉ là vẫn luôn chưa tìm được biện pháp nào quang minh chính đại, hiện tại Lục Thư Tuyết vừa vặn dâng cơ hội tới tận cửa!

“Lục Thư Tuyết, uổng cho tôi và chú hai của cô còn ngày đêm nhớ mong cô, một mực chờ đợi cô trở lại, giao lại chức vị gia chủ lại cho cô, cô… thực sự khiến người khác phải lạnh lẽo cõi lòng mà!”, người phụ nữ bên cạnh Lục Lâm Khai cũng bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dường như vô cùng thương xót.

“Cô Lục, cô cũng quá quá quắt rồi!”

“Cô Lục, không ngờ cô lại ra tay tàn độc như vậy, giết chết cả người đồng tộc!”

“Loại người này sao có thế đảm đương vị trí gia chủ của nhà họ Lục chúng ta?”

“Loại phụ nữ ti tiện này còn không bằng chết đi!”

Vài ba câu nói của Lục Lâm Khai lập tức kích động những người nhà họ Lục kia khẩu chiến, nhất thời đủ các loại thóa mạ khó nghe tuôn ra không ngớt.

Trái tim Lục Thư Tuyết cũng rét lạnh như rơi vào hầm băng, càng ngày càng lạnh theo từng câu chửi rủa của họ, cô đi về phía trước nhìn thẳng Lục Lâm Khai: “Hay cho cái gọi là phụ nữ rắn rết, lời này không phải càng thích hợp hơn với hai vợ chồng ông sao? Năm đó bố mẹ tôi đối xử với các người như thế nào? Sau khi họ qua đời, các người lại muốn giết chết tôi, nóng lòng muốn leo lên làm người đứng đầu gia tộc, ha ha…”

“Cái chết đột ngột của bố tôi nhất định có liên quan tới vợ chồng hai người đi?”

Lời này vừa nói ra trong mắt Lục Lâm Khai xẹt qua một tia quỷ dị, sự khác thường này vừa hay lọt vào mẳt Lục Thư Tuyết, Lục Thư Tuyết thông minh cỡ nào? Cô ta lập tức hiểu được cái chết của bố mình 90% không thoát khỏi quan hệ với Lục Lâm Khai.

“Còn có các người”.

Đôi mắt trong veo của Lục Thư Tuyết lạnh lùng quét về phía đám người phía sau Lục Lâm Khai: “Lúc đầu ông nội và bố tôi có lỗi với mấy người sao? Để đến hôm nay bố tôi vừa qua đời, xương cốt còn chưa lạnh, các người đã vội vã cậy nhờ gia chủ mới rồi?”

Những người này thực sự khiến Lục Thư Tuyết quá thất vọng khổ sở, những người vốn tưởng rằng sẽ ủng hộ cô hiện giờ lại mắng chửi cô thậm tệ nhất, hung ác nhất, chỉ hận cô không thế chết ngay lập tức.

May mắn thay, điều duy nhất khiến cô ta mừng vui là những người này không phải là toàn bộ của nhà họ Lục, mà còn một bộ phận khác vẫn chưa xuất hiện.

“Lục Trung Dương, năm đó khi anh thoi thóp sắp chết trên chiến trường, là bố tôi đã cứu anh trở về, anh không nhớ sao? Ha ha, anh nói xem vong linh trên trời của bố tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”, Lục Thư Tuyết tùy ý điểm tên một người đang đứng trước mặt với vẻ mặt châm chọc.

“Lục Thư Tuyết, cô bớt nói bậy bạ đi!”, người đàn ông bị nêu tên kia gương mặt phiếm đỏ, bực tức không thôi, như muốn bày tỏ lòng trung thành, hắn lập tức quỳ xuống nói với Lục Lâm Khai: “Gia chủ, người này nói sảng liên thiên, lại tàn sát đồng bào của chúng ta, tổn hại thể diện nhà họ Lục, khẩn cầu gia chủ cho phép tôi diệt trừ dòng phản trắc đó!”

“ừm, rất tốt, dẫu sao cũng mang dòng máu nhà họ Lục chúng ta, Trung Dương, cho cô ta một cái chết nhẹ nhàng, có hiểu không?”, Lục Lâm Khai hài lòng gật đầu, con ngươi xảo trá nhìn hướng Lục Thư Tuyết, tràn ngập đắc ý và mỉa mai.

Nhìn thấy chưa?

Đây chính là người mà bố cô đã cứu giúp, cho dù có ơn cứu mạng thì đã thế nào? Còn không phải vẫn quỳ xuống trước mặt và làm việc cho ông đây giống như vậy sao?

Thậm chí để thể hiện lòng trung thành còn muốn giết chết cô.

Tuyệt vọng rồi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK