Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng ngoài, một vài con em họ ngoại cực kỳ hâm mộ, phải biết rằng thân là họ ngoại, muốn lấy họ Đệ Ngũ ở trong tộc rất khó!

Phải trải qua khảo hạch tương đối hà khắc và nghiêm túc, đạt được tiêu chuấn mới được!

Mấy ngàn người họ ngoại mõi năm cũng chỉ có hai ba người được ban họ Đệ Ngũ, có thế tưởng tượng ra độ khó cao thế nào,

Trần Bát Hoang vừa đến liền có thế nhận được vinh dự này, ai nấy đều tràn đầy vẻ hâm mộ.

Dưới bậc thang, Trần Đức nhíu mày, không chút suy nghĩ liền đáp lại: “Trưởng tộc, đại trượng phu không cần đổi tên, càng không cần đổi họ, thứ lỗi cho tôi không thể nào nghe lệnh”.

Chưa nói tới Trần Đức có tình cảm gì đối với tộc Đệ Ngũ, nơi này đã nhốt mẹ mình hơn hai mươi năm, nói không khoa trương thì Đệ Ngũ Vệ Đông

chính là đầu sỏ!

Anh có thể đứng ở đây cầu xin đã là ranh giới cuối cùng rồi!

Nếu như đối phương đồng ý thá người, vậy thì được, anh sẽ không so đo hiềm khích ngày trước, càng sẵn lòng nợ tộc Đệ Ngũ một ân tình.

Nhưng,

Muốn bảo anh đổi họ? Tuyệt đối không thế nào.

“Hả?”

Đệ Ngũ Vệ Đông nhíu mày, trong con ngươi xanh biết có chút không vui, phân nộ.

Theo như ông ta thấy, ban cho Trần Bát Hoang họ Đệ Ngũ, anh châc hẳn sẽ cảm thấy vinh hạnh, mang ơn!

Suy cho cùng,

Họ này chính là đại diện cho tộc Đệ Ngũ!

Có nó, dõl mât ra toàn bộ Vân Tuyết Giới, dù đi đến đâu cũng nhận được tiếp đãi cao nhất!

Trần Bát Hoang lại từ chối? Còn từ chối quả quyết như vậy?

Đệ Ngũ Vệ Đông thoáng yên lặng một hồi, ý tứ sâu xa nói:

“Bát Hoang à, ta thân là trường giả, khuyên cậu một câu này, người trẻ tuối kiêu ngạo cũng được, nhưng loại kiêu ngạo này phải dùng đúng chỗ, ban cho tộc Đệ Ngũ là vinh dự của tất cả họ ngoại, nếu cậu không thể chấp nhận, tộc Đệ Ngũ tôi có lý do gì đế phục vụ cậu, thả mẹ cậu, cậu nói xem?”

Trong Thập Đại Bán Thánh, Đệ Ngũ Hiên đột nhiên kinh hãi.

Ồng ta vội vàng đi đến bên cạnh Trần Đức: “Bát Hoang, đừng cố chấp, đồng ý trước đi, e rằng nếu không đồng ý sẽ…”

“Tiền bối, ông không cần nhiều lời”.

Trần Đức có chút tức giận, vốn tướng rằng Đệ Ngũ Vệ Đông cũng coi như sáng suốt, có mắt nhìn, không ngờ vẳn là một lão già ngoan cố,

Anh không mang họ Đệ Ngũ, chẳng lẽ không thể giúp đỡ họ Đệ Ngũ làm việc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK