Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ mày, đừng có nói mấy câu xúi quẩy đó nữa”, một giọng nói thô bạo vang lên: “Nhóm bốn người chúng ta đã bao giờ thất bại chưa hả?”
Trần Bát Hoang ném đi cây xì gà đã hút một nửa, nhìn ra một con Rolls-Royce đỗ xịch ở phía trước sòng bạc Kinh Vân: “Bớt xàm lại, mục tiêu xuất hiện rồi, Trương Phàm, Đại Hùng, Trung Quân, vào chỗ hết chưa?”
“Đã vào chỗ!”, ba người đồng loạt đáp.
“Được, hành động theo kế hoạch thôi!”
Nói rồi, Trần Bát Hoang từ trong góc tối đi về phía sòng bạc Kinh Vân. Người ở trên con Rolls-Royce đã xuống xe từ lâu và đi vào sòng bạc dưới sự bảo vệ của năm mươi tên vệ sĩ.
Mười phút sau, một tiếng súng vang lên, phá vỡ không khí náo nhiệt của sòng bạc. Ở trên tầng cao nhất của sòng bạc Kinh Vân có hơn mười người ngã xuống, chết rất khó coi.
“Gadar chết rồi, bắt năm thằng trộm kia lại mau!”
Tiếng hét xé gan xé ruột truyền ra, sòng bạc Kinh Vân loạn hết cả lên, tiếng súng vang lên không ngừng.
“Đại ca, anh đi trước đi!”, khắp người Đại Hùng dính toàn vết máu. Không hổ là lính đánh thuê đỉnh cao, sau khi phải trả một cái giá lớn thì bốn người Trần Bát Hoang vẫn bị bao vậy.
“Đại ca, chạy mau, bọn em bọc hậu cho!”
Trung Quân và Đại Hùng gắng gượng hét lên, vừa đánh vừa lùi, Trương Phàm còn bị trúng hai phát súng, nhưng vẫn chưa ngã xuống.
“Mẹ kiếp, chạy cái gì mà chạy!”, Bát Hoang gầm lên: “Sống mái với chúng nó, dù sao cũng đã đủ vốn rồi, anh chết không tiếc, Trương Phàm mau chạy đi, về thăm em gái, anh mày mà chết thì nhớ hóa ảnh của em gái cậu cho anh xem đấy!”
“Anh mày ở trên trời có linh thì sẽ phù hộ cho em gái cậu lấy được người chồng tốt!”

“Thôi, đại ca, anh đừng có trêu em!”
Trong cơn mưa đạn, bốn người vẫn không hề lui bước. Trương Phàm không đi khiến cho Bát Hoang tức đến mức phải đạp vào người anh ấy mấy cái. Cả ba bảo vệ cho Trương Phàm, không màng đến tính mạng mà đưa anh ấy ra khỏi vòng vây,
“Bọn mày to gan thật đấy, độ tuổi trung bình còn chưa đến 18 đúng không?”, một người đàn ông nước ngoài phẫn nộ, nói với tiếng Hoa không được lưu loát. Hắn ta là đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê: “Hôm nay chúng mày đừng hòng chạy!”
Cuộc chiến trở nên cực kỳ ác liệt, Trương Phàm đã biến mất vào trong bóng tối dưới sự bảo vệ và bức bách của ba người còn lại.
Một trận thảm chiến, tia lửa văng tung tóe.
Đến cùng, Trần Bát Hoang vẫn bị thương nặng, lui ra khỏi sòng bạc Kinh Vân, lại mất hết liên lạc với mọi người. Trong bóng tối, anh bị ba người đuổi theo, cả người trở nên tàn phế, mắt thấy chỉ còn một con đường chết.
Trong lúc rơi vào bước đường cùng, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện kéo anh lên, đưa anh vào một căn nhà ở gần đó.
Đến lúc tỉnh lại, Trần Bát Hoang nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp vô ngần, cô có sự dịu dàng của phụ nữ phương Đông và cả sự quyến rũ của phụ nữ phương Tây, mọi vẻ đẹp hoàn hảo nhất của hai phương đều hội tụ trên người cô.
“Chào, tôi là An Nhã Hi”.
“Tôi muốn rượu”.
Đây là câu đầu tiên mà Trần Đức nói với An Nhã Hi, cũng là lần đầu anh gặp An Nhã Hi.
Lần đó, anh bị thương nặng.
Lần đó, anh bị mất hai người anh em.
Sự mất mát to lớn này khó mà quên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK