Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ nhà họ Trần, mà đám người của Tống thị, tộc Công Tây, tộc Bách Lý, thánh địa Âm Dương đều không nhịn được cười chế nhạo anh, một số cường giả siêu cấp không còn nhiều thọ nguyên, cấp vô lượng tôn càng hận không thể xông lên giết Trần Bát Hoang, vào lúc này còn trêu chọc bọn họ, cũng thật to gan đấy, người nào cũng đầy sát ý.

Ngay cả ba vị thần cũng phì cười.

“Kiến hôi, đúng là điếc không sợ súng…”, Bạch Lăng cười lạnh lùng ha ha, đương nhiên, tuy nói như vậy, nhưng sau đó, anh ta vẫn muốn đưa Trần Đức về, mấy năm nay, thần đế Vĩnh Hằng vẫn luôn tìm anh, có thể đưa anh về, cũng là lập công lớn.

Đạo Thư không nói gì, nhưng sự khinh thường trong ánh mắt hiện lên rõ ràng.

“Tên nhóc này thật thú vị…”

Thần của nước Băng Hàn, Hy Lăng lại đỡ hơn, thậm chí còn có vẻ thích thú, phải biết rằng, dám trêu chọc hơn một trăm người gần như đứng trên đỉnh kim tự tháp thế giới đại thiên có mặt ở đây, cũng cần dũng khí rất lớn.

ĐỔI lại là người khác, chưa chắc dám làm như anh.

“Trần Bát Hoang, đầu óc mày có vấn đề phải không?”, trong đám đông, Chu Nhan Lạc thực sự không nhịn được: “Tao lớn đến từng này, vẫn chưa từng thấy ai mắc bệnh đến vô phương cứu chữa như mày, biết đây là nơi nào không? Mẹ kiếp, đây là cung điện của Bát thần, đâu

thể cho mày hỗn xược? Còn ăn cướp? Mẹ kiếp, mày có thể tiến vào nửa bước không?”

Trần Đức đứng trên không trung, không hề động đậy.

Chu Nhan Lạc cho rằng anh cũng bị giam cầm, không thể tiến lên.

“Dựa vào mày mà cũng ăn cướp? Mẹ kiếp, cho dù tao bày bảo bối trước mặt mày, mày cũng không lấy đi được”, Chu Nhan Lạc nhạo báng Trần Đức, muốn xả cục tức khi ở quán rượu, trực tiếp nói lời độc ác: “Lại đây, đến cướp tao đi, tao có năm triệu cân nguyên thạch thượng phẩm, đúng là chết cười, ha ha ha…”

Từng trận cười vang lên, Chu Nhan Lạc chế nhạo, giễu cợt một cách vô tình.

Không chỉ là anh, có mấy chục người cũng cười theo.

Trong cả điện Trấn Thần đều vang vọng tiếng cười chói tai.

“Cười?”

Trần Đức mặt không cảm xúc, sau khi nhả ra một chữ, bỗng nhiên giơ một tay.

Sau đó, đột ngột, Chu Nhan Lạc biến mất tại chỗ!

Một luồng bóng tối nuốt chửng anh ta!

Gần như cũng một giây, anh ta xuất hiện trong lòng bàn tay của Trần Đức.

Có thể thấy rõ ràng, Trần Đức đã biến thành khổng lồ!

Lòng bàn tay như núi, hùng vĩ tráng lệ.

Khi Chu Nhan Lạc xuất hiện, vẻ mặt vẫn còn nở nụ cười chế nhạo.

“Em trai!”, thánh nữ Tử Vi kinh hãi kêu lên, sởn tóc gáy, Chu Nhan Lạc qua đó bằng cách nào?

Phải biết rằng, vì sự an toàn của Chu Nhan Lạc, từ sau khi tiến vào tiếu thế giới, cô ta vần luôn dần theo Chu Nhan Lạc, dõi theo anh ta

mọi lúc mọi nơi, lo sợ anh ta xảy ra chuyện, thậm chí, đã truyền một phần thần hồn vào trong cơ thể anh ta, anh có ta hành động lạ gì, thánh nữ Tử Vi sẽ phát hiện ra ngay.

Nhưng, vừa nãy, Chu Nhan Lạc lại biến mất một cách bất ngờ!

Cả quá trình, cô ta không hề nhận được phản hồi gì!

Lập tức, thánh nữ Tử VI toát mồ hôi lạnh, trong lòng chấn hãi khó hiểu!

Đồng thời, Chu Nhan Lạc cũng định thần lại, làm rõ hoàn cảnh của mình, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, muốn bỏ chạy theo bản

năng!

Nhưng, anh ta phát hiện bất luận chạy thế nào cũng không chạy ra khỏi được lòng bàn tay của Trần Bát Hoang!

“Cười đi, sao không cười nữa, chẳng phải mày rất thích cười hả?”, Trần Đức nhìn chằm chằm anh ta, thản nhiên nói.

“Trần Bát Hoang, tốt nhất là mày thả tao ra!”, Chu Nhan Lạc ổn định tinh thần: “Bất kế mày làm được bằng cách nào, tao nói cho mày biết, mày giết tao, thánh địa Tử VI sẽ không tha cho mày đâu, chị của tao…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK