Một âm thanh đinh tai nhức óc truyền tới, rõ ràng có thể thấy kiếm trong tay Trần Đức đột nhiên run rấy, cánh tay của anh và cả ống tay áo cùng nhau vỡ vụn, đao quang và đao ý vô tận giống như cối xay thịt điên cuồng tàn phá, cuốn lấy Trần Đức!
Thời điểm này cho dù Trần Đức muốn chạy trốn, muốn hối hận cũng không có khả năng,
Quất Hữu Kinh thật sự không hề nương tay, một đao toàn lực ứng phó, đồng thời phong kín tất cả đường lui của Trần Đức!
Anh chí có thế đi về phía trước, không còn lựa chọn nào khác!
“AỊỊỊ”
Hai tròng mắt Trần Đức đỏ bừng, kiếm trong tay suýt nữa rụng mấy lần, nhưng anh vẫn chống chọi, thề sống chết vẫn kháng cự!
Dù lúc này Quất Hữu Kinh đã thu hồi trường
đao,
Nhưng,
Đao ý bá đạo kia vẫn khiến cho Trần Đức rất khó chịu!
Một ngày một đêm!
Loại trạng thái này ước chừng kéo dài một ngày một đêm, quần áo trên người Trần Đức sớm đã bị nát tan tành, chỗ có thế nhìn thấy trẽn người như cánh tay, phần chân, mắt, chỉ có máu tươi và xương trắng!
“Bùm!’
Cuối cùng đao ý biến mất, Trần Đức ngã xuống!
Trẽn đất một bãi máu đỏ thắm kích thích con ngươi và đầu của tất cả mọi người!
Xa xa, các võ giả rợn cả tóc gáy, sắc mặt tái nhợt.
Một đao kia thật sự quá mạnh mẽ!
‘Thằng nhãi kia đúng là tự đảm đầu vào chỗ chết, bây giờ kết quả này hoàn toàn là tự mình tìm!”
“Ha ha, Đao Quỷ ra tay, trước giờ không lưu tình”.
“Với cảnh giới Thần Vương, chống cự một ngày một đẽm thật sự không tồi đấy, nếu như không chết, tương lai có thể sẽ có rất nhiều đất dụng võ ấy chứ? Đáng tiếc!”
Từng tu sĩ lắc đầu than thở, trong mắt bọn họ, Trần Đức đã chết!
Bời vì bọn họ hoàn toàn không cảm nhận thấy sống chết của anh, thứ duy nhất cỏ thế nhìn thấy chỉ là máu tươi rơi khắp nơi, còn có cơ thể không hề nhúc nhích.
Trên thực tế,
Trần Đức chết rồi sao?
Vẳn chưa!
Quất Hữu Kinh đứng ở trong sương máu, hiếu rất rõ điểm này, vì vậy ông ta vẫn chưa rời đi, ngồi trẽn đất, canh giữ trước phần mộ!
Không có thứ gì khác,
Dù Trần Bát Hoang chưa chết, nhưng cũng bị thương nặng sắp chết rồi!