An Như Yên khẽ động đôi môi đỏ, tuy là phụ nữ, nhưng cũng rất cay độc, đây chính là thế giới đại thiên, vô cùng vô cùng tàn khốc, trong mắt người khác, kẻ có thực lực yếu thì vốn không phải là con người.
Chỉ bốn chữ, kẻ yếu đáng chết!
Đơn giản thô bạo, không có lý do.
Bọn họ đứng ra, rất nhanh, một vài cường giả trở nên biến thái, một người trực tiếp gom đủ một ngàn cái mạng.
“Tôi cũng một ngàn”.
Lúc này, Lăng Nhất Hải cũng đứng ra, hẳn ta thích giết người, đối với hắn ta, giết người chính là trò chơi, trong lòng hắn ta đã có lựa chọn, vừa dứt lời, chạy thẳng về hướng Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn.
Nhưng lúc hắn ta rời đi, hai người Độc Cô Huyền, Tu La Tử cũng đi theo.
“Mạng của hai người họ, tôi bảo vệ chẳc rồi”.
Độc Cô Huyền thản nhiên nói: “Làm sao, Lăng Nhất Hải, mày muốn ra tay ư?”
“He he, Lăng Nhất Hải, chẳng lẽ mày muốn khiêu chiến với tao và Độc cỏ Huyền cùng lúc?”
Tu La Tử cầm đao thái, nụ cười vô cùng âm lạnh.
Tuy bọn họ quen biết Trần Đức không lâu, nhưng lại cảm thấy hai người có duyên, Trần Đức đã chết, những người mà anh báo vệ khi còn sống, đương nhiên hai người không hẹn mà cùng đứng ra.
“Chúng mày… giỏi lắm!”
Ánh mát Lảng Nhất Hải âm hiếm, sát ý sôi sục, nhưng hắn ta không thể không từ bỏ.
Chẳng mấy chốc phía xa vang lẻn tiếng giết chóc tàn nhẫn.
Từng thi thế như mưa rơi, bị ném xuống dưới bờ Thiểm Điện, cả đảo Khốn Long rung chuyển, mười mấy cường giả hàng đầu liên thủ, như cái liềm thu hoạch lúa mì, các tu sĩ liên tiếp ngã xuống, cả hiện trường ngoại trừ Trần Tử Phi, chí còn lại ba người Độc Cô Huyền, Tu La Tử, Thích Thiện chưa ra tay, hai người Độc Cô Huyền, Tu La Tử canh giữ bên cạnh Lâm Tử Huyên, còn Thích Thiện ngồi dưới đất, miệng niệm kinh phật, siêu độ cho vong hồn, kinh vản liên tiếp được nhả ra từ trong miệng hắn ta, hoàn toàn ngưng kết lại.
Mười mấy cường giả ở đây, hắn ta không thể ngăn chặn tất cá xảy ra, chí có thế dùng cách này đế an ủi tội ác của thế giới.
Còn về Trần Tử Phi, hắn ta hoàn toàn không có ý muốn ra tay.
Không phải hắn ta không thích giết người, mà hắn ta khinh thường phải giết kiến con.
Đám châu chấu này vốn không có tư cách chết trong tay hắn ta.
Vì vậy hắn ta đứng đợi bẽn vách núi.
Không hề vội vàng, chậm rãi thướng thức các thi thể rơi xuống, hóa thành sương máu, lại hóa thành hư vô.
ở bên khác, mười mấy cường giả ra tay đột ngột, chí chưa đến mười phút, đảo Khốn Long đã có hai ba ngàn người chết thảm!
Không biết tại sao đám người này đột nhiên ra tay, một giây trước còn đang xem kịch, còn đang cảm khái về cái chết của Trần Bát Hoang, một giây sau đã đến lượt bọn họ.
“Giết, chúng ta liên thủ, nếu không, chắc chắn sẽ chết trong tay đám người này!”
“Đúng thế, mọi người liên thủ phản công!”
“Chí có như vậy, chúng ta mới có con đường sống!”
Máu tươi như nước, nhuốm đỏ ngàu cả mặt đất, không khí, trên khuôn mặt các võ giả hiện đầy vẻ sợ hãi, tuyệt vọng, cái chết của hai ba ngàn người hoàn toàn gọi thức tỉnh bọn họ, mọi người bắt đầu liên minh, đoàn kết với nhau, chống lại sự chém giết của mười mấy người.
hỏng thể khỏnq nói, như vậy thực sư cỏ hiệu
quả, tuy không ai chỉ huy, cũng không có người đứng đầu, nhưng vẫn chặn được mười mấy người ở bẽn ngoài, bắt đầu làm giảm tốc độ của cái chết.
ở gần bờ Thiểm Điện, núi đá sập đố, hóa thành hư vô.