Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm da người tĩnh lặng vắt ngang trôi nối trong nguyên khí Hỗn Độn, không có bất kỳ động tĩnh gì, chưa nói đến việc khống chế nó, cho dù muốn lấy nó ra cũng chật vật và chỉ có thể khó khăn xê dịch một chút.

“Đáng xếc…p, Trần Đức thờ dài, một món bảo vật bày ra trước mặt nhưng lại không thế động, anh cực kỳ không cam tâm.

“Đừng gấp gấp, bảo vật cấp bậc này phải từ từ nghiên cứu, có lẽ đợi cậu lớn mạnh hơn chút liền có thế sử dụng nó rồi”, lão Thiên Hoàng an ủi nói.

“Cũng đúng”.

Trần Đức tạm thời từ bỏ tấm da người, rồi lại lấy ra liều Thiên Tuyệt.

“Răng rắc!”

Chẳng ngờ vừa lấy liễu Thiên Tuyệt ra thì Tiểu Y đã lủi khỏi ngực anh rồi xông lên cắn một miếng, liễu Thiên Tuyệt nổi danh cứng châc hơn cả sằt thép dường như giòn tan giống như bánh quy dưới hàm răng của Tiếu Y, chỉ với một ngụm đã gặm thành một lỗ lớn khiến Trần Đức phải choáng váng.

Trời ạ!

Đây thế nhưng là liễu Thiên Tuyệt!

Mỗi nhánh giống như một dòng nước chảy, phản công lại cường giả, có thế đánh cao thủ cấp thiên.

Cứ như vậy… bị gặm mất một lỗ?

Mấu chốt là, sau khỉ nhai nuốt một miếng liễu Thiên Tuyệt xuống bụng, Tiếu Y lại nhìn hướng Trần Đức với đôi mắt như đá quý, thấy anh không phản ứng lại liền lao lên cắn tiếp một ngụm!

Lần này không nhè ra mà giống như một con sóc gặm nhấm hoa quả truyền ra từng hồi ‘răng rắc1 giòn tan, liễu Thiên Tuyệt dài hai mươi mét nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ có thế nhìn thấy bằng mắt thường.

Mặc dù Trần Đức đau lòng, nhưng anh không ngăn cản.

Từ lúc ở cùng với Tiểu Y đến giờ, anh đã nhìn ra, thức ăn của Tiểu Y chính là thiên tài địa bảo, đối với thiên tài địa bảo cũng tương đối nhạy cảm. Chính vì nguyên nhân như vậy nên nó mới có thế cảm nhận được quả Huyết Ngọc Tử Hải trong đá xoài.

Trần Đức rất thích Tiếu Y, hoàn toàn coi nó là bạn, đối xử như người thân.

Liều Thiên Tuyệt đương nhiên trân quý,

Nhưng ở trong mắt anh, Tiếu Y còn quý báu hơn gấp vạn lần liều Thiên Tuyệt.

Vì vậy,

Anh cũng chẳng buồn xía vào, nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong Thiên Tự Các.

Thần quốc Vĩnh Hằng, Bạch Tiêu.

Nước Thông Thiên, Đạo Nhất.

Nước Băng Hàn, Hi Đặc.

Còn có nước Vạn Thánh, ưng Thanh Vũ.

Khuôn mặt bốn người như bản trình chiếu, từng khuôn mặt thoáng qua trong đầu anh, nhớ đến lúc bọn họ giơ tay giơ chân, sức mạnh khủng khiếp, Trần Đức liền sinh lòng hướng về:

“Bọn họ chưa đến một trăm tuối, Ưng Thanh Vũ không tới hai mươi tuổi, muốn nói yêu nghiệt, những người này mới là yêu nghiệt chân chính?”

“Năm cấp lớn Thiên, Đạo, Quân, Tôn, Thần, bốn người bọn họ chí ít cũng là cấp Quân? Còn mình vẫn chưa đến cấp Thiên, gánh nặng đường xa quá…”

Trần Đức cảm thán, trên trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn, con đường tương lai còn rất dài, nhưng anh cũng không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, mà càng lòng tin kiên định, nhất định phải đi tiếp, chí ít không thế rớt lại phía sau Ưng Thanh Vũ, không phải sao?

Muốn theo những người này, chỉ sợ cách thức nhanh chóng duy nhất chính là đạt đến Khai Thiên, thức tính Thiên Tâm Ấn Ký.

Hoạch định kế hoạch tương lai một hồi, lúc này Trần Đức mới mở mẳt. Khi vừa mở mắt, anh không khỏi ngẩn người, nắp quan tài dài hai mươi mét đã hoàn toàn biến mất không thấy, đến vụn cũng không còn.

Rõ ràng có thế thấy,

Bụng Tiểu Y căng phồng lên rất lớn, nó ưỡn người ngã xuống đất ngủ khò khò, cơ thế tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đi cùng với những ánh sáng lóe lên này, có thế cảm nhận rõ ràng Tiếu Y đang trớ nên mạnh mẽ, khí tức tỏa ra càng mạnh và hùng hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK