Chỉ có một số cao thủ dựng được lá chắn phòng vệ.
Thế nhưng.
Cũng chỉ có thế gắng gượng dựng lên, đỡ được vài ba lần đã đổ sập xuống, vỡ nát.
“Rầm rầm!”
Địa Vu Lôi như cả bầu trời, tia lửa điện màu đen đan xen, rung động chồng chéo, lập tức từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống với khí thế ngang trời!
Trong đó, hai phần ba sức mạnh đều dồn về phía Trần Đức.
Còn lại một phần ba đánh về phía người của
Hải tộc, không có đòn tấn công nào khác!
Tuy chỉ có một phần ba.
Nhưng.
Đó vần là một sự khủng bố tuyệt đối, như tận thế kéo đến, không gian bị Địa Vu Lôi đánh vỡ vụn, cả mảnh đất Hải tộc đều rung lên, chấn động.
Bên dưới mặt nước biển, vô số sinh vật dưới đáy đại dương bị dư chấn đảo qua, đã hóa thành tro tàn, chết và bị thương không đếm xuế.
Có mấy trăm vạn sinh vật khổng lồ, mạnh mẽ trực tiếp chết đi, nối lên trên mặt biến.
Mặt biển Tây Hải của Hải tộc đã biến thành một mánh trắng xóa, đâu đâu cũng là thi thế.
Chỉ là dư chấn mà đã tạo nên cảnh tượng khúng bố đến thế.
Có thể tưởng tượng được.
Địa Vu Lôi khủng bố đến mức nào!
Có thể nói, Nam Cung Trần có Địa Vu Lôi và Nam Cung Trần không có Địa Vu Lôi là hai kẻ hoàn toàn khác nhau.
Nếu không có được Địa Vu Lôi, Nam Cung Trần hoàn toàn không có cơ hội đạt tới cảnh giới Khai Thiên.
Lại càng không thế sống lâu đến vậy!
Nam Cung Trân đứng tít trên cao, thần uy cái thế, bàn tay lật úp xuống.
Cùng lúc đó.
Tỉa lửa điện vốn xoay vần giữa không trung, đan xen vào nhau nhanh chóng rơi xuống với tốc độ điên cuồng!
“A!
“A a a!”
Trong nháy mắt, dưới mặt đất đã vang lên tiếng kêu thảm thiết và bi thương của mọi người, khiến con người ta run hết cá da đầu, một số võ giá yếu ớt không thể chịu nổi, chỉ thấy cà người mình đổ sập xuống, gần như bị cắn nuốt sạch sẽ, đau đớn không sao tả nối.
“Vạn năm chưa từng ra tay, hôm nay đã bù lại tất cá một vạn năm chưa từng giết người, chưa từng thấy máu”.
Dường như đã nhìn thấy dáng vẻ Trần Đức chết đi, đã nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, trên mặt Nam Cung Trần hiện lên vẻ hài lòng, hết sức thỏa mãn bởi thực lực vô địch, càn quét tất cả của bản thản mình.
“Phải không? Muốn thấy máu, thì tự nhìn máu của bản thân mình đi!”
Địa Vu Lôi không ngừng rơi xuống, rơi xuống, mà Trần Đức vần bình tĩnh trước sau như một.
Bình tĩnh đến mức đáng sợ!
Khoảnh khắc anh nói chuyện.
Tự Tại Thần Ma Cồng được mở ra!
Hơn nữa.
Còn trực tiếp đấy lên giai đoạn thứ hai.
“Vù vù!”
Cơn bão nguyên khí khiến mồi một sợi tóc bắt đầu dài ra, như thác nước bay bay sau lưng anh.