Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức biết trình độ của mình đang ở mức nào, không đủ tư cách để nhận đồ đệ, đương nhiên…điều quan trọng nhất là anh hoàn toàn không có suy nghĩ này.

Phớt lời Âu Dã Tinh Vân, anh rời khỏi phòng bát quái.

“ồng nội Tinh Vân, ông đứng dậy trước đi, về phương pháp rèn binh đó, say này hãy nghĩ cách…”, Âu Dã Thanh Vũ đỡ Âu Dã Tinh Vân dậy rồi rời khỏi mật thất.

Trần Đức không ở lại gia tộc Âu Dã lâu mà trực tiếp quay lại nhà họ Kỳ, việc đầu tiên khi trở về chính là ngủ.

Anh thực sự quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, đến tận sáng hôm sau mới hồi phục như cũ, tỉnh dậy đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi biệt thự, người đầu tiên anh nhìn thấy là Kỳ Hồng.

Hình như cô ta đã đợi ở ngoài cửa rất lâu: “Cậu chủ Trần, anh tôi nói phía Chu Hồng Diễu đã có kết quả rồi, bảo tôi đưa anh qua đó một chuyến”.

“ừm, đợi tôi một lát”.

Trần Đức quay lại lấy trọng kiếm, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Hồng, hai người đi đến viện chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật của nhà họ Kỳ. Tại đây có rất nhiều khu vực trang bị các thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, tụ hợp rất nhiều chuyên gia nghiên cứu khoa học.

Kỳ Hồng đưa Trần Đức đến tòa nhà trung tâm, rất nhanh đã gặp Kỳ Hàn.

“Cậu chủ, Chu Hồng Diễu đã vẽ lại dung mạo của những người mà ông ta từng thấy trước đây rồi, tôi đưa cậu đi xem!”

“Chờ đã, Kỳ Hàn”.

Trần Đức đưa thanh trọng kiếm ra: “Cái này cho anh”.

“Đây là…”, Kỳ Hàn luôn dùng kiếm làm bạn đồng hành của mình, vừa nhìn thoáng qua là có thể thấy thanh trọng kiếm trong tay Trần Đức tốt hơn nhiều so với thanh kiếm hắn dùng trước đây, thậm chí, hắn chưa bao giờ thấy loại nào tốt như vậy. Ánh mắt hắn nhìn thanh kiếm sáng ngời, vô cùng yêu thích, nhưng vẫn từ chối: “Cậu chủ Trần, cái này quý giá quá, tôi… không nhận nổi”.

Kỳ Hàn rất thích thanh kiếm trong tay Trần Đức.

Nhưng hẳn hiểu một đạo lý, người quân tử cũng thích tiền tài, nhưng kiếm tiền luôn có tiêu chuẩn đạo đức.

Hắn, nói đúng ra, chỉ là một người đi theo Trần Đức, một tên tay sai.

Một tên tay sai sao có thể nhận một thanh kiếm tốt như vậy?

Nếu hắn đoán không sai thì thanh trọng kiếm trong tay Trần Đức chắc chắn là linh khí, hơn nữa còn cao cấp hơn cả linh khí hạ phẩm của Vân Huyền Thương Không trước đây!

“Thanh kiếm này là đặc biệt làm riêng cho anh đây”, Trần Đức hỏi: “Anh có chắc là không cần không?”

“Làm…làm riêng cho tôi?”

Con ngươi của Kỳ Hàn khẽ nhúc nhích, vô cùng cảm động: “Cậu chủ, thật…thật sao?”

“Đúng vậy”.

Trần Đức gật đầu: “Tôi đánh gãy kiếm của anh, đương nhiên phải đền cho anh, nếu anh thật sự không cần, vậy thì tôi chỉ có thể vứt thôi”.

“Đừng, đừng!”

Kỳ Hàn vội vàng ngăn lại, hẳn sợ với tích cách của Trần Đức e là sẽ thật sự vứt đi: ‘Tôi nhận là được mà!”

Nhận lấy thanh trọng kiếm, tay Kỳ Hàn hơi chùng xuống,

Rõ ràng, thanh kiếm này vừa to vừa dày vừa đen, dài hơn bốn thước rộng hơn nửa thước, tương đương với kích thước của thanh kiếm trước kia của hắn, nhưng lại nặng hơn nhiều!

Nặng hơn ít nhất gấp mười lần!

Thanh kiếm trước kia chỉ nặng 25kg, nhưng thanh kiếm này ít nhất phải nặng 250kg!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK