Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đông Nhạc vui vẻ gật đầu, có thể nói mấy câu với Lăng Nhất Hải, những người này lập tức sẽ giống như dây thừng quấn quanh con cua, địa vị được nâng cao, nếu như may mắn đi theo hắn ta, chắn chắn sẽ vinh hạnh cả đời, nào có đạo lý không đồng ý với Vương Mảu.

“Không phải chứ?’

Nhưng đôi mi thanh tú của Lâm Tử Huyên khẽ nhăn: ‘Tôi không muốn đi theo người khác”.

Mặc dù Lảm Tử Huyẻn yếu đuối, nhưng cô ta có kiêu ngạo và ranh giới cuối cùng của bản thân.

Cô là cô cả của nhà họ Lâm.

Nếu như chạy theo người khác, làm nô lệ thuộc hạ của người ta, vậy không chỉ làm mất mặt cỏ ta, mà còn mất mặt cả nhà họ Lâm.

Huống chi, cô ta thật sự không có thiện cảm với Vương Mâu, cực kỳ ghét, không nói bất mãn với chuyện đi theo Lăng Nhất Hải, nhưng chí ít là vô cảm với hẳn ta!

Hơn nữa, ức hiếp kẻ yếu, khom lưng quỳ gối với cường giả, loại ỷ mạnh hiếp yếu này cô ta thật sự không làm được, giống như cũng không thích người như vậy.

“Làm càn!”

Mặt Lâm Đông Nhạc lặp tức trầm xuống: “Tử Huyên, đừng tự do thế, chúng ta chỉ là làm quen chút thôi, cũng không phải nhất định sẽ đi theo, hơn nữa, dù chúng ta muốn đi theo, chưa chắc cậu Lăng

sẽ đồng ý”.

“Đúng vậy, Tử Huyên, nói thế nào thì cứ qua chào hỏi, làm quen một chút cũng tốt, người của đảo Khốn Long biết chúng ta quen biết cậu Lăng thì cũng sẽ kiêng kỵ chúng ta vài phần!”

Vương Mâu bố sung.

Vương Mâu nói rất dẻ hiếu, cũng rất rõ ràng.

Lăng Nhất Hải thân là đệ nhất cường giả đảo Khốn Long, lực uy hiếp cực mạnh, dù có thế nói chuyện với hắn ta, đối với Vương Mảu cũng đã là một tầng bùa bảo vệ!

Mẳt thấy Lăng Nhất Hải đi đến ngày càng gần, Vương Mâu lại càng khẩn trương: “Tử Huyên, cơ hội không thể đế mất, cô đừng do dự!”

“Tiếu thư, cậu Vương nói đúng, chúng ta đi làm quen chút đi!”

“Tiếu thư, chúng tôi đều muốn quen biết cậu Lăng!”

“Tiểu thư, không vì cô thì vì chúng tôi được không?”

Đám người làm và thuộc hạ của nhà họ Lâm

cũng cực kỳ gấp rút, dù đi lên không có cơ hội nói chuyện với Lăng Nhất Hải, đến gần hẳn ta một chút, đế lại thiên duyên cũng không tệ đâu!

La Văn Sơn cười khố, tất cả tùy tùng chỉ có mình ông ta không đi lẻn khuyên Lâm Tử Huyên, ngược lại tỏ ra có chút không hòa mình.

“Được rồi!”

Cuối cùng, Lâm Tử Huyên vẫn đồng ý, Vương Mâu nói đúng, đi lên làm quen chút cũng có ích lợi,

Huống chi,

Từ khi đến đảo Khốn Long, những tùy tùng thuộc hạ bên người ngày càng không tôn kính, không quan tâm đến cô ta, cũng chỉ có La Văn Sơn là có chút không tệ.

Cho nên, khi La Văn Sơn xin Trần Đức gia nhập đội ngũ, cô ta mới không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Nếu như lần này cô ta không đi kết thân với Lăng Nhất Hải, chỉ sợ trong lòng những người tùy tùng này sẽ càng xa cô ta.

“Tốt quá rồi, đi cùng tôi, còn nữa, tôi nhắc lại một lần, đến bên cạnh cậu Lăng, nhất định phải tôn kính, nhất định phải tôn kính, nhất định phải tòn kính, hiểu chưa?”

Dường như chuyện này vô cùng quan trọng, Vương Mâu lặp lại đủ ba lần, nhìn mọi người gật đầu mới yên tâm.

Đột nhiên, Vương Mâu phát hiện trong một góc của đội ngũ, Trần Đức không nhúc nhích, giống như đang suy tư điều gì đó, không hề gật đầu, cũng không có bất kỳ động tĩnh, hắn ta lạnh mặt: “Trần Đức, sao anh không gật đầu, không nghe thấy sao?”

“Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK