Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trực giác mách bảo anh, ấn ký Thiên Tâm không tốt bâng.

Nếu ấn ký Thiên Tảm được tách ra khỏi anh, thực sự không có ảnh hưởng lớn đến anh, vừa không chết, cũng sẽ không bị thương, cho dù như vậy, anh cũng không muốn cứ vậy mà giao ấn ký Thiên Tâm cho Trần Nguyên Vũ.

Chỉ một nguyên nhân, Trần Nguyên Vũ là kẻ thù giết bố anh.

‘Thực ra vẳn có cách”, đột nhiên, lão Yêu Hoàng nói: “Nếu cậu đủ mạnh, có thế giết chết Trần Nguyên Vũ trước khi Trần Nguyên Vũ giết những cô gái đó, thì có thế ngăn cản tất cả”.

Trần Đức:

Lão Yêu Hoàng nói vậy chẳng khác nào không nói.

Trần Nguyên Vũ mạnh thế nào? Hiện giờ là cường giả cấp Vương quân!

Còn tòa tháp đó chắc chắn liên kết với ông ta!

Muốn giết người bẽn trong, nhiều nhất ông ta chỉ cần mười giây.

Cũng có nghĩa là Trần Đức buộc phải giết chết Trần Nguyên Vũ trong vòng mười giây.

Có thế không?

Đối diện với người có pháp bảo, con át chủ bài, bảo thuật nhiều vỏ kế như Trần Nguyên Vũ, cho dù là cường giả cấp tỏn cũng hoàn toàn không thế nào giết được ông ta trong mười giây

Đột nhiên, lão Yêu Hoàng bố sung nói: ‘Thử đi, thử giao tiếp với tấm da người trong thức hải của cậu”.

Trần Đức bỗng ngẩn người, mới nghĩ ra, trong thức hải của anh còn có một bảo vật bí mật!

Bảo vật thực sự!

Tấm da người Bát Thần!

Trong khoảng thời gian này, Trần Đức gần như bỏ qua nó, chí vì nó vẫn luôn nằm trong thức hải hỗn độn, không có động tĩnh gì, càng không có cảm giác tồn tại.

Nếu thực sự có thể giao tiếp với nó, có thế…

Thực sự có hy vọng giết được Trần Nguyên Vũ?

Lập tức, Trần Đức bèn truyền tất cả sức mạnh thần hồn vào trong thức hải hỗn độn, thử giao tiếp liên lạc với tấm da người Bát Thần.

Bất luận là có hiệu quả hay không, thì cũng phải thử xem, chẳng phải sao?

“Trần Bát Hoang!”

Cùng lúc đó, Trần Nguyên Vũ đã đến trước người Trần Đức, cười hung dữ: “Mày, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Trần Đức nhắm mắt, không nói gì.

Bày dáng vẻ mặc cho người thịt.

‘Tao làm đây!”

Cơn sóng trong lòng Trần Nguyên Vũ dâng trào, ấn ký thiên tâm gần trong gang tấc, đã chuẩn bị hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng sắp có được, ông ta kích động đến tim đập mạnh, cũng khõng muốn nói them một chữ, giơ lòng bàn tay bao phủ thiên linh cái của anh.

‘Ầm!

I

Sức hút, nuốt chửng to lớn lại xuất hiện.

Ấn ký thiên tâm trong thiên lỉnh cái của Trần Đức cũng bắt đầu xuất hiện vào lúc này.

Do Trần Đức thực sự không chống cự, lần này, Trần Nguyên Vũ tỏ ra rất nhẹ nhàng.

Chẳng bao lâu, ấn ký thiên tâm đó đã bắt đầu thoát ly khỏi thần hồn của Trần Đức từng chút từng chút.

Tuy Trần Đức không có được lợi ích của ấn ký thiên tâm, nhưng dưới sự cào xé, vẳn có cơn đau xuyên tim truyền đến, cơn đau này không phải là da thịt, mà trực tiếp từ thần hồn, nỗi đau của thần hồn kèm theo cả cơ thế đều xuất hiện phản ứng.

Lúc này, trên người Trần Đức như có người cầm hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, thần hồn càng như có người đang dùng sức xé bỏ lớp thuốc dán dính chặt, khó chịu muốn chết.

Mặc dù cơ thế Trần Đức rắn chắc, thần hồn kiên định, lúc này, vằn đau đến toát mồ hôi, đôi mât đang nhắm phải mờ ra, trong đôi mắt tia máu như mạng nhện bao phủ trên nhãn cầu, một lớp đỏ ngàu, hung dữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK