Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ nó!

Long Tiếu Hổ nghĩ tới đây liền nộ khí xung thiên, rất muốn vung tay cho người đàn bà này một cái tát vêu mồm.

Thế nhưng Trần Bát Hoang còn đang đứng đằng kia, hắn thật sự không dám làm bừa.

Bây giờ điều nên làm là phải giảm bớt giảm bớt giảm bớt cảm giác tồn tại.

Tốt nhất là trở nên vô hình luôn trong mắt Trần Bát Hoang, ngàn vạn lần đừng để cho anh chú ý tới!

“Đại ca!”, một tên đàn em bước tới trước mặt Long Tiếu Hổ, tên này là tài xế của hắn, vừa rồi chuyện xảy ra ở quảng trường hắn cũng tận mắt thấy, lúc này sau lưng mồ hôi đầm đìa, khẽ nói: “Chúng ta… đi được không?”

“Đi cái gì mà đi”, Long Tiếu Hổ khổ sớ nói: “Hoang Gia vừa mới nói đó, bảo chúng ta chờ ngoài cửa chứ chưa cho đi”.

“Dạ”.

Tên đàn em không dám hó hé nữa, mười mấy hai mươi tên khác cứ thế đứng đực trước cửa.

Thang Yến càng bị tiếng rống của Long Tiếu Hổ làm cho ngu người!

Ả ngơ ngáo đứng ngây ra, không dám tin một chút nào.

Đại ca…

Thằng ranh kia, vậy mà lại là đại ca của Long Tiếu Hổ?

Cô ả quả thực không thể tin được vào tai mình.

Dại ra hồi lâu, lúc hoàn hồn, trong lòng Thang Yến càng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Trời ơi, rốt cuộc ả đã chọc vào ổ kiến lửa bự cỡ nào vậy???

Đại ca của Long Tiếu Hổ đó!

Người thế nào mới đủ tư cách làm đại ca của Long Tiếu Hổ chứ?

Cả người Thang Yến run rẩy, tiếp đó, cô ta bất giác nhấc chân lên định bỏ đi.

Nhưng mà…

Hai tên đàn em của Long Tiếu Hổ rút ra hai thanh mã tấu, chặn cô ta lại.

“Mày không được đi, phải chờ Hoang Gia ra xử lý mày!”

Mặt mày Thang Yến trắng bệch, hai chân muốn nhũn ra, ả khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất: “Anh Long, em xin anh mà, hu hu hu… Tha cho em đi mà hu hu hu… Cho em một con đường sống đi mà, làm ơn nể mặt Đại Bình tha cho em đi, em van anh!”

“Mày bớt lấy Đại Bình ra dọa tao đi, sinh hoạt phí của bố mẹ vợ con của Đại Bình đều là tao cho, mày là ai hả? Mày chỉ là một đứa em họ của nó thôi!”

Long Tiếu Hổ lạnh lùng: “Con mụ này quá ồn ào, sẽ quấy rầy Hoang Gia làm việc, chúng mày lôi ra ngoài tìm cách cho nó câm cái mõm lại đi!”

“Vâng!

I#

Hai bên trái phải, bốn năm tên bước ra, xốc nách Thang Yến lôi ra ngoài cửa!

Long Tiếu Hổ phất phất tay, để đám đàn em ra ngoài, thuận tiện khép cửa lại một cách kính cấn.

Bên ngoài mơ hồ vọng lại tiếng Thang Yến cầu cứu, gào rú thảm thiết, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ, một hồi sau đã không còn nghe gì nữa.

Hà Đồn, Miêu Tiểu Thanh đều nghệch mặt ra.

Bọn họ đều là thanh niên đương thời, tất nhiên biết Long Tiếu Hổ là ai, ngay cả Miêu Tiểu Thanh cũng không ngờ Long Tiếu Hổ lại cung kính một dạ hai thưa với Trần Đức như vậy.

Vốn là bạn học cũ, bạn bè thân,

Miêu Tiểu Thanh nhận ra Trần Đức ngày càng xa lạ.

“Trần Đức, cậu… cậu là đại ca của hẳn thật à?”, tim Hà Đồn vẫn chưa đập lại bình thường, anh ta trăm triệu lần không ngờ, đứa trẻ mà bố anh ta nuôi nấng ngày xưa lại trở thành đại ca thế giới ngầm!

“Không phải!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK