Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức vốn mất đi thần trí đã trở nẻn mạnh hơn, khí tức giống như núi lửa phun trào, lại điên cuồng tăng lên, nguyên khí hỗn độn hừng hực lan ra, hư không xung quanh hỗn loạn, thời gian như ngừng lại, đột nhiên yên tĩnh, buồn tẻ không tiếng động.

‘Thiên Đạo Lục Trọng Thiên, sức chiến đấu đề thăng rồi sao, lẽ nào vẫn có thể so sánh với bốn tôn?”, Trần Ai cười nhạt, ông ta nhận ra thần thức của Trần Đức đã biến mất, nhưng cũng không thèm để ý.

Từ đầu đến cuối ông ta không hề coi Trần Đức là đối thủ, càng khỏng coi anh ra gì.

Ông ta khinh miệt cười một tiếng,

Trần Ai lại một nữa sử dụng cái đỉnh lớn kia.

Đỉnh lớn ầm ầm vang dội, giống như hàng triệu núi lớn, nặng nề giáng xuống.

Ông ta không dùng toàn lực, đổi mặt với con kiến hôi như Trần Đức, Trần Ai tự tin cho dù không dùng hết toàn lực cũng có thế giải quyết được anh.

Chỉ là,

Một khắc sau đó,

Con ngươi Trần Ai co rút, trên mặt nổi lên vẻ không thể nào tin nổi, toàn thân đều ngây ra!

Bời vì,

Đỉnh ông ta sử dụng,

Lúc này lại bị Trần Đức dùng một tay nhận lấy!

Không sai,

Chính là một tay!

Tay Trần Đức cầm một chân đỉnh lớn, trẽn mặt khỏng có một chút khố sớ hay khó khăn, giống như chiếc đỉnh ngang với hàng tỷ tỷ sức mạnh long tượng làm từ bọt khí, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, không có một chút tình cảm nào, nhìn chằm chẵm vào Trần Ai,

Khóe miệng toàn là tia khát máu, hơn quỷ dị!

“Ầm!”

Một cái chớp mắt,

Trần Ai vẳn còn chấn động, đột nhiên cánh tay Trần Đức động đậy, đỉnh lớn bị đá ra ngoài, trực tiếp đập về phía ông ta!

Đồng thời,

Trần Ai cảm thấy mình và đỉnh lớn đã mất liên lạc!

Chiếc đỉnh kia là binh khí mạng sổng của ông ta, nó đã theo ông ta từ cảnh giới thấp, lúc này Trần Đức đã cắt đứt sự liên quan giữa nó và ông ta!

Trần Ai rợn tóc gáy, còn chưa hồi phục tinh thần, đỉnh lớn đã rơi trên người ông ta.

“Bụp!”

Một tiếng rên vang lên, Trần Ai bị đập bay ra ngoài, bay ngược về phía bên kia của kẽ hở.

Rồi sau đó,

Từ Đại Thiên Thế Giới rớt xuống trong đại trận trấn Vân Tiẻu, toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù.

“Giết!”

Trần Đức xông ra từ trong đại trận, con ngươi đỏ tươi giống như dã thú, gắt gao phong tỏa Trần Ai, bay về phía ông ta.

“Cái này… sao… sao có thế?!”, tim Trần Ai đập loạn, một loại dự cảm bất thường dâng lên từ sâu trong đáy lòng.

Ông ta có thế cảm nhận rõ ràng, Trần Đức lúc này giống như biến thành người khác, khí tức trên người quá kỉnh khủng, đối mặt với anh, ông ta đường đường là một Đại Chí Tôn, nhưng lại có một loại cảm giác vỏ cùng… bất lực?

“Ầm ầm ầm!”

Không đợi Trần Ai nghĩ nhiều, quả đấm Trần Đức đã tới, một quyền càn quét, núi sông đất đai xung quanh đều vang lên tiếng ầm ầm, không ngừng ầm ầm, trấn Vân Tiêu trong nháy mắt hóa thành phế tích.

Bên trong trấn nhỏ, vô số võ giả chạy mất dạng, nhanh chóng chạy mất, đi rất rất xa mới có thế dừng chân, nhìn lên trời cao, ai nấy đều gần như đờ đẵn.

“Giết giết giết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK