Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta lại gặp Lâu Vạn Xuân.

Lúc đó, bên cạnh ông ta còn có Tà Vô Cương.

Khi đó, Tà Vô Cương còn tệ hại hơn ông ta, gã chỉ là một người bình thường đến mức không có gì bình thường hơn.

ông ta sẽ mãi mãi không quên ngày hôm đó.

Lâu Vạn Xuân từ trên trời hạ xuống, vừa khéo rơi ngay trước mặt hai người bọn họ, mỗi tay ông ta nhấc một người, đem cả hai cùng đi.

Sự tùy tiện đó chẳng khác nào chọn đại hai hạt cát giữa một đống cát, mà ông ta và Tà Vô Cương vốn dĩ không thể nào phản kháng được.

Kế đó, bọn họ được gặp vị cao thủ họ Trần kia.

“Ông ta quá mạnh, tuy rằng tôi thấy rất rõ mặt ông ta, nhưng vừa quay đi thì lập tức quên sạch sành sanh”.

Khi đề cập đến người đó, trong đầu và trong tim, thậm chí là ngay trong ánh mắt của Phương Tâm Ngọc cũng đều tràn ngập sự sùng bái, kính nể cùng với

sợ hãi. Bọn họ chỉ ở chung có mấy ngày, nhưng ấn tượng mà người kia đế lại trong lòng ông ta lại vô cùng cao lớn, hệt như một bậc đế vương, sự khủng bố của người đó khiến ông ta cả đời khó quên.

“Lúc đó, ông ta tùy tiện lấy ra hai viên thuốc, ném cho tôi và Tà Vô Cương mỗi người một viên, sau khi uống viên thuốc kia vào, trong vòng một này, tôi từ võ giả cấp 1 trở thành đại tông sư. Ngay cả Tà Vô Cương cũng trở thành võ giả cấp 3, hơn nữa chỉ cách một chút nữa thôi là trở thành đại tông sư, trong khi gã không có một chút thiên phú võ thuật nào”.

Cho đến tận bây giờ, khi nhắc đến những việc này, ông ta vẫn còn cảm giác kinh hãi tột độ, trong mắt ông ta, cách thức cải tạo cơ thể và viên thuốc kia quả thật là thần dược kinh thế hãi tục, cả đời chỉ may mắn gặp được một lần!

Và một lần đó đã hoàn toàn thay đối vận mệnh của ông ta, khiến ông ta từ một võ giả tệ hại dần dần bước đến đỉnh cao.

Ngay cả loại rác rưởi như Tà Vô Cương mà cũng gần đạt đến Luyện Khí kỳ trước khi chết.

Trần Đức rất bình tĩnh, viên đan dược mà Phương Tâm Ngọc nhắc đến có công hiệu gần tương đương với Ngưng Thần đan mà anh từng luyện chế, có điều, viên thuốc mà Phương Tâm Ngọc từng uống hẳn là loại hiếm có hơn.

Nhưng…

Theo như lời của Phương Tâm Ngọc, không khó nhìn ra, hai viên đan dược kia chẳng là gì đối với vị cao thủ họ Trần kia, thậm chí có thể nói là rác rưởi.

Dù sao thì…

Chẳng ai tùy tiện tặng thứ tốt cho hai tên nhặt được ở ven đường cả.

Nếu không có gì bất ngờ thì Lâu Vạn Xuân nhặt ông ta và Tà Vô Cương về chỉ để làm tôi tớ mà thôi.

Quả nhiên, kế đó, Phương Tâm Ngọc kìm lòng không được mà thở dài: “Tuy tôi và Tà Vô Cương có được cơ duyên lớn như thế, nhưng trong mắt ông ta chẳng qua cũng chỉ là con chó mà thôi, không… có lẽ còn không bằng con chó mà ông ta nuôi”.

“Trần Bát Hoang, nói chính xác thì người muốn giết cậu và mẹ cậu không phải Tà Vô Cương, cũng không phải tôi, lại càng không phải Lâu Vạn Xuân, mà chính là vị cao thủ kia”.

Phương Tâm Ngọc nhếch miệng cười: “Bốn năm trước, sở dĩ chúng tôi ra tay là vì trước khi đi, vị kia đã ra lệnh cho chúng tôi tìm và giết chết cậu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK