Đao vỡ!
Kiếm bế!
Thương gãy!
Quyền, chưởng hóa thành hư vô!
Chặn được mấy lần các đòn tấn công chí mạng, cùng lúc đó, Trần Đức lại ra tay, đột nhiên thi triến Côn Bầng Phù Hưthân pháp.
Vung quyền!
Vung quyền!!
Lại vung quyền!!!!
Đúng lúc này, trong mắt cúa tất cá mọi người hiện lên một cảnh tượng kinh hẫi.
Lại thấy, thân ảnh của Trần Bát Hoang sẳp tới cực hạn, tất cả các đòn tấn công rơi về phía anh dường như đều chậm lại, trờ nên siêu siêu chậm!
Thời gian dường nhưdừng lại!
Trần Đức di chuyến giữa hàng ngàn người, một quyền, Thương Thái hóa thành tro bụi!
Lại một quyền khác, Lâm Phong hóa thành
sương máu!
Một quyền, một quyền, lại một quyền!
Mổi lần, nám đấm lửa bốc ngùn ngụt đó vung ra sẽ có một người biến thành sương máu!
Hồng Thất chết, Giai Nhân chết, Cơ Lễ chết!!
Trần Đức thực sự giống như một ma thần giáng xuống, một quyền một tên, không sứ dụng bất kỳ võ kỹ nào, những nơi đi qua, sương máu phun ra, máu tươi tràn ngập không khí!
Sau ba nhịp thở, sáu trăm người mạnh nhất trong số một ngàn một trăm mười ba người đều chết hết!
Hài cốt không còn!
“Ầm!”
Một quyền của Trần Đức đánh chết một cường giả siêu cấp cảnh giới Thần Tôn mười tám giai, thu tay, dừng lại!
Lúc này, trên người Trần Đức và chiếc quan tài bên cạnh anh đã đỏ rực!
Toàn bộ là máu tươi của kẻ địch!
Còn lại khoảng năm trăm người, không người nào dám nhúc nhích, trước đó bọn chúng còn ngạo mạn, khoe khoang mình là cường giả, lúc này sẳc mặt ai cũng trắng bệch, môi khô khốc, đầu ong ong.
“Tất cá quỳ xuống cho tao!!”
Hai mầt Trần Đức u ám, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có, sát khí đắng đắng quét qua.
Nhưng, vẻ mặt vần bình thản như mọi khi, không có một chút gợn sóng, thậm chí, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười, một nụ cười đẹp mẳt nhưtẳm trong gió xuân.
Nụ CƯỜI này rơi vào mât của hơn năm trăm thánh tử, thiếu chủ, đệ tử trung tâm, đệ tử thân truyền, lại giống như ma quý, tu la!
Choáng váng!
Bọn chúng hoàn toàn bị dọa đến choáng váng!
Cùng với tiếng quát của Trần Đức, phản ứng theo bản năng, trong số hơn năm trăm người hầu hết đều khuỵu gối, từng người một quỳ xuống!
Còn lại hơn một trăm người, bọn chúng không quỳ, trong lòng cực kỳ không cam chịu, dựa vào cái gì mà phải quỳ? Bọn chúng đều là những nhân vật
cấp thánh tử, thiếu chủ!
Tương lai sẽ là người nầm quyền thế lực nhị phẩm!
Dựa vào cái gì mà phái quỳ?!
“Không quỳ phải không? Tao giúp chúng mày!”