Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Ba có tính cách ra sao?

Hắn ta là một giáo viên hướng dần rất giỏi, nhưng lại có một sở thích rất rất rất rõ ràng!

Háo sắc!

Trong học viện Thánh Phong, hắn ta có khoảng mười chín hai mươi người phụ nữ, có ít nhất bốn mươi người phụ nữ từng phát sinh quan hệ với hân ta, hiển nhiên là hắn ta đã nhìn trúng Âu Dã Tư Linh.

Thực tế, suy nghĩ của Hoàng Ba quả thực là như thế này: “Cô Âu Dã, đừng sợ, ở đảy không có ai dám động vào cô, muốn đến suối Thiên Hỏa sao? Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi!”

Hoàng Ba giả vờ tiêu sái, bá đạo, ôn hoà, nói chuyện với Âu Dã Tư Linh.

“Giáo viên hướng dẫn Hoàng, tôi không đồng ý!”, mặt Chu Tư Linh đỏ bừng, vân đứng chắn ớ trước: “Giáo viên hướng dẳn Hoàng, muốn báo vệ cô ta thì phái suy nghĩ thật kỹ, tôi là em họ của Nghiêm Hoa, mặc dù anh là giáo viên hướng dẫn, haha, nhưng đối mặt với anh họ tôi, anh cũng không là cái thá gì cả đúng không?”

‘Tôi biết cô là em họ của cậu chủ Nghiêm, tôi cũng không phải là đối thủ của cậu chủ Nghiêm, nhưng không phải cậu chủ Nghiêm đang bế quan sao, cậu ấy đồng ý đế cô đến đây làm xằng làm bậy rồi sao?”

Đúng là phía sau Chu Tư Linh có Nghiêm Hoa,

nhưng vậy thì sao? Nghiêm Hoa đang bế quan, không lo nổi chuyên ở đây!

Đợi Nghiêm Hoa xuất quan thì cùng lâm là xin lỗi, lúc đó hắn ta đã choi đùa Âu Dã Tư Linh một lần rồi, nhường cho Nghiêm Hoa cũng chẳng sao. Hoàng Ba dùng giọng điệu dạy dồ, ngay thắng lớn tiếng nói: “Hồm nay, bất luận thế nào, tôi cũng phải đưa cô Âu Dã đến suối Thiên Hỏa, cô ngăn không được đâu, cho dù cậu chủ Nghiêm đến đây tôi cũng phái đưa cô ấy đi!”

“Ồ, thật sao? Từ khi nào giáo viên hướng dẫn Hoàng lại trở nên chính trực, to gan như vậy? Ngay cả cậu chủ Nghiêm cũng dám khiêu khích?”

Hoàng Ba vừa dứt lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói thú vị, mọi người cùng nhìn về hướng phát ra giọng nói, chủ nhân của giọng nói này là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, hai tay khoanh trước ngực, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm vừa dày vừa lớn.

Hắn thong dong điềm tĩnh, khí thế cao ngạo, từng bước từng bước đi về phía bên này.

Nhìn thấy hắn, ánh mắt của mọi người chợt đông cứng!

Chỉ cần là những người đã đến học viện Thánh

Phong viện hơn nửa năm, e rằng không ai khồng biết người vừa đến!

Dụ Lực!

ở ngoại viện, thực lực xếp thứ mười, người anh em của Nghiêm Hoa, hoặc nói cách là thuộc hạ của Nghiêm Hoa, Dụ Lực!

Hẳn chủ yếu tu luyện trọng kiếm, thanh trọng kiếm sau lưng hán trông có vẻ không lớn, nhưng lại nặng đến năm ngàn cân!

Đeo nó trên lưng, mỗi khi Dụ Lực bước một bước, một đám bụi mù dày đặc sẽ vảng ra, tạo cho người ta cảm giác nặng nề, ngột ngạt!

Trong vài hơi thở, khoảng bốn năm mươi bước, hắn đã đi tới chỗ Chu Tư Linh, ánh mắt quét về phía Hoàng Ba châm chọc: “Giáo viên hướng dẫn Hoàng, anh ăn phải gan chó hay là gan hùm thế? Dám khiêu khích cậu chủ Nghiêm, khiêu khích em họ của cậu chủ Nghiêm?”

“TôL.tôL.tôL ”, bị Dụ Lực nhìn chằm chằm, sắc mặt Hoàng Ba đột nhiên thay đối, trở nên tái nhợt tái nhợt, thân thể không khỏi run lên!

Cảnh giới của Hoàng Ba là Thần Tôn mười tám giai, Dụ Lực cũng vậy!

Tương tự, cả hai đều là những người tu kiếm, nhưng…thực lực của bọn họ rất rất rất khác nhau, không ngoa khi nói rằng đó là khoảng cách rãnh trời!

Dụ Lực chỉ cần tuỳ ý vung một kiếm, Hoàng Ba cũng không có khả năng tiếp chiêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK