Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Trần Đức quay lại nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Khôn: “Sao hả, muốn đánh một trận với tao?”

Khi nói chuyện, trong ánh mắt Trần Đức lóe lên sát ý uy nghiêm, sắc mặt Đệ Ngũ Hiên tái nhợt, theo bản năng thụt lùi hai bước, không dám nói nửa câu.

Đánh một trận với Trần Bát Hoang, hắn ta dựa vào cái gì chứ? Chuyện trước đó đã ở rành rành trước mầt, sớm bị dọa mất mật.

“Ha ha, cường giá mạnh nhất thế hệ trẻ tộc Đệ Ngũ cũng chỉ như vậy thôi”.

Trần Đức cười lạnh, không hề che giấu vẻ khinh thường.

“Ha ha, ha ha ha…”

Đệ Ngũ Vệ Đông ngồi vững trên đài cao, ngược lại cười giận dữ, cuối cùng ông ta ngừng lại, cao giọng nói.

“Trần Bát Hoang, Đệ Ngũ Vệ Đông tỏi nể tình cậu có tấm lòng hiếu thuận, cho cậu một cơ hội, nhưng cậu lại không biết phải trái, cũng không biết cậu lấy dũng khí ớ đâu, nếu đã như vậy thì đày cậu đến cấm khu Tây Hải, cả đời không có duyên gặp lại

mẹ!’

“Cái gì?!”

Sác mặt Đệ Ngũ Hiên đột nhiên thay đối, cấm khu Tây Hải, nơi đó người khác có thể không biết, nhưng bốn gia tộc lớn của Tây Hải là rõ ràng nhất!

Cho nên,

Cấm khu Tây Hải là khu vực hung thần nhất Tây Hải, nơi đó là một vùng đất thiên nhiên loạn lạc hình thành hàng vạn năm trước.

Giống như hố đen mà các nhà khoa học thế tục địa cầu nói, tiến vào cũng không có bất kỳ vật gì có thể chạy thoát ra!

Dù là Thánh Nhân tiến vào cấm khu Tây Hầi hai trăm mét cũng sẽ bị binh giải, sụp đổ, thần hồn không tồn tại.

Còn Trần Đức cũng chỉ là Thần Vương Tứ Trọng!

Cho dù có thế đánh một trận với Bán Thánh, một khi đi đến nơi đó cũng mười phần chết chắc!

Bụp!

Hai đầu gối Đệ Ngũ Hiên cong lại, đột nhiên

ông ta quỳ xuống đất, hốc mât đỏ bừng: “Trướng tộc, cháu tôi không biết tốt xấu đụng phải ông, xin ông tha thứ!”

Nói xong,

Đệ Ngũ Hiên liền muốn dập đầu!

“Đừng!”

Đúng lúc này, Trần Đức lấy lại tinh thần, nắm bả vai Đệ Ngũ Hiên: “Cậu, tội gì phải dập đầu với loại người tầm nhìn hạn hẹp như vậy? Muốn trục xuất con, ông ta xứng sao?”

“Trần Đức, con… gọi cậu là gì?”

Tròng mắt Đệ Ngũ Hiên hơi ứng đỏ, ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Đức.

“Con gọi là cậu, không thành vấn đề chứ?”

Hành động này của Đệ Ngũ Hiên, cuối cùng Trần Đức đã công nhận ông ta, không vì thứ khác, chỉ vì cái quỳ kia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK