Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù có bảo Tổ Hàn Hương lên đài Điểm Tướng giết người, nhưng trước đó cũng đã âm thầm ra hiệu cho cô ta cố gắng không giết chết ai.

Chịu thôi.

TỔ Trường Không chỉ lo lắng đúng một chuyện.

Đó là Trần Bát Hoang vẫn chưa chết!

Trần Bát Hoang quá kinh khủng, đến tận lúc này, ông ta vẳn nhớ rõ mồn một trận chiến cúa anh với Huyết ĐỒ, như hiện lên ngay trước mắt.

Nếu… Nếu Trần Bát Hoang sống sót trở về, sẽ là cảnh tượng thế nào?

Xác suất đó gần bằng không, nên Tổ Trường Không vẫn đến, ngồi cùng với Tạ Bình và Đệ Ngũ Vệ Đông.

Không bỏ công bỏ sức vào, cũng chỉ muốn giữ lại một đường lui cho cái xác suất một phần hàng ngàn vạn đó thôi!

“Ha ha, được, thời gian của tỏi quý báu lắm, không nên lãng phí vào mấy thứ rác rưởi này, chấm dứt cuộc chiến sớm cũng tốt”.

Đệ Ngũ Vệ Đông gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Long Hải Thăng cũng không có ý kiến gì.

Vê phần Chu Thiên Nguyên, Thân Đồ Nghĩa, thì hai người họ cũng không đủ tư cách đế phát biếu ý kiến. Có thế ngồi uống rượu cùng với những Thánh Nhân này, châm trà rót nước, nịnh bợ họ đã là vinh hạnh lắm rồi.

Muốn phát biểu ý kiến nữa hả? Nằm mơ đi!

Đừng thấy họ là đế vương một phương mà lầm, trước mắt bốn gia tộc lớn ở Tây Hải, họ chẳng khác gì người hầu kẻ hạ!

“Được!1

Nhận được sự đồng ý, Tạ Bình đứng dậy đi ra mũi thuyền chiến.

Nhìn đài Điểm Tướng xa xa!

Buộc lòng phải thừa nhận, tuy cảnh giới của Chu Long rất thấp, nhưng ông ta đã chuấn bị rất chu đáo. Đám TỔ Hàn Hương, Long Đằng, Đệ Ngũ Khôn đích thân ra tay, thoạt đầu vẫn còn chiếm thế thượng phong nhưng bảy giờ đã bị đấy ra khỏi đài Điếm Tướng.

Nơi đó.

Trên đài Điếm Tướng, những trận văn lóe lên, hộ vệ đứng vây quanh, cá Bán Thánh cũng rất khó tiến vào trong.

“Tiền bối!”

Sau lưng Tạ Bình, Chu Thiên Nguyên dè dặt, kính sợ nói: “Có cần tôi và Thân Đồ Nghĩa gọi tướng sĩ trong tay về trước không. Sức mạnh của Thánh Nhân thật sự quá khủng bố, e là quân sĩ của tôi không thể chịu nổi”.

“ừm, các cậu nhanh lên”.

Tạ Bình hờ hững nói.

Chu Thiên Nguyên và Thân Đồ Nghĩa không dám chần chừ một chút nào, lập tức ra lệnh cho thu binh!

‘Tu tu!”

Một âm thanh rõ to vang lên, mấy trăm ngàn người cúa hoàng triều Đại Chu, vương triều Hổn Nguyên vẫn còn đang hăng hái chiến đấu lập tức rút lui.

Bọn họ vẫn còn muốn giết, nhưng quân lệnh như núi. Từng người như thủy triều rút xuống, có tổ chức, có kỷ luật lùi lại từng bước!

Trên đài Điếm Tướng, Chu Long trông thấy cảnh tượng đó thì tâm trạng trớ nên nặng nề.

Đối phương đang chiếm thế thượng phong, lại lui binh.

Đó không phải là một hiện tượng tốt.

Nhưng ông ta vẳn im lặng, binh lính của hoàng triều Vô Vương đã quá mệt mỏi và yếu ớt đến cùng cực, không thể đuổi theo, đánh nhau thêm nữa. Họ cần nghỉ ngơi.

Gần như là cùng lúc, Long Đế ra lệnh lui binh!

Dù họ muốn làm gì, thì Chu Long cũng không còn cách nào khác, chí có thế lấy bất biến ứng vạn biến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK