Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được”, Trần Đức tựa người trên rào trắng, liếc nhìn cảnh tượng bên dưới. Thỉnh thoảng, anh nhấp một ngụm rượu, một hồ lô rượu đã bị anh uống hết một nửa, thoạt nhìn đã ngà ngà say.

Kỳ Hồng đứng cách anh rất gần, cô ta lo lắng Trần Bát Hoang không cẩn thận té xuống rào chắn, ở đây không phải 20 mét, mà là 200 mét đấy, dù là võ giả thì nếu rơi từ độ cao như thế, không

chết cũng trọng thương.

Sau khi giới thiệu một loạt thứ, Kỳ Hồng lôi kéo Trần Bát Hoang đi đến một con phố bán đồ cổ. Trong ấn tượng của cô ta, đàn ông thường sẽ thích các sản phẩm công nghệ, đồ cổ, đao kiếm,…

ở thành phố Ninh An, nơi mà võ giả chiếm cứ, trên đường có thể dễ dàng nhìn thấy quầy bán binh khí. Quả nhiên, vừa đến đây, Kỳ Hồng nhận ra Trần Đức thật sự có hứng thú.

“Đại sư chế tạo tốt nhất của các người ở đâu, hoặc là nói, xưởng đúc tốt nhất ở đâu?”, đột nhiên, Trần Đức lên tiếng hỏi. Anh đẫ làm trọng kiếm của Kỳ Hàn bị gãy, về tình về lý thì nên trả lại hắn một thanh kiếm.

“Nói đến chế tạo binh khí thì đó chính là điểm đặc sắc của thành phố Ninh An chúng tôi”, Kỳ Hồng tự hào nói:

“Bởi gia tộc thợ rèn số một, tộc Âu Dã, ở tại thành phố Ninh An, hầu hết các xưởng binh khí ở đây đều là của bọn họ”.

“Người chị em chuẩn bị mở buổi hòa nhạc của tôi là Âu Dã Thanh Vũ, cũng là người nhà Âu Dã đây. Nếu cậu Trần muốn tìm binh khí tốt thì phải làm quen với cô ấy, bởi vì… những binh khí được bày bán bên ngoài đều hết sức tầm thường”.

‘Vậy à?

ti

Trần Đức đi dạo một vòng, quả nhiên không phát hiện binh khí tốt, đa phần đều không bằng trọng kiếm của Kỳ Hàn, thậm chí còn không bằng chuôi kiếm mà Tạ Phương Kiệt đã dùng lúc trước.

“Mấy cái vạc này cũng là do nhà họ rèn sao?”, Trần Đức nhìn mấy cái vạc trong tiệm hỏi Kỳ Hồng.

“Đúng vậy”, Kỳ Hồng cười đáp: “Có điều chẳng mấy ai mua. Dù sao thì cũng chỉ có một số ít Luyện Đan Sư mới dùng loại vạc này, mà Luyện Đan Sư lại còn hiếm hơn cả gấu trúc”.

“Chà, có vẻ như nhất định phải làm quen với người chị em tốt kia của cô nhỉ”.

Trần Đức không chỉ cần giúp Kỳ Hàn luyện một thanh kiếm tốt mà còn cần có một cái vạc xịn. Hiện tại anh đã có thể ngưng tụ được chân hỏa, chỉ cần có một cái vạc tốt hơn thì lập tức có thể luyện chế ra những viên đan dược cao cấp hơn.

Những chiếc vạc bình thường trên thị trường và những chiếc vạc bán bên ngoài căn bản không đạt yêu cầu. Nói khó nghe một chút, một khi chân hỏa của anh phun ra, hoàn toàn có thể nung chảy những chiếc vạc bình thường đó thành chất lỏng.

Mười phút sau, Kỳ Hồng đưa Trần Đức đến sân vận động duy nhất ở thành phố Ninh An. Lúc này, sân vận động có sức chứa hàng chục ngàn người đã chật kín người, xung quanh liên tục vang lên những chỉ huy giữ trật tự.

“Người chị em này của cô rất nối tiếng sao?”, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Đức nghi ngờ hỏi:

“Âu Dã Thanh Vũ, anh không biết à?”, Kỳ Hồng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi không biết”, Trần Đức lắc đầu, anh không biết là chuyện bình thường, suốt mười năm qua, anh không 0 chiến trường thì ở trong tù, chỉ quen biết chiến sĩ, nhà khoa học, phi hành gia và các nhà nghiên cứu.

Người nổi tiếng, từ trước đến nay anh không hề quan tâm.

“Anh nhìn thấy tấm áp phích kia không?”, Kỳ Hồng lấy vé ra, dẫn Trần Đức đến hàng ghế VIp đầu tiên có vị trí gần sân khấu nhất, cô ta hướng ánh mắt về tấm áp phích trước mặt.

Trên tấm áp phích có một cô gái xinh đẹp với thân hình tuyệt đỉnh, thần thái thanh cao lạnh lùng, dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, chấn động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK