Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô số võ giá buộc lòng phái dựng hàng rào phòng ngự lên, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Thậm chí, còn trực tiếp bị đánh cho ho ra máu.

Đó chỉ mới là quyền phong và dư chấn mà thôi!

Trần Đức thì sao?

Bấy giờ, anh chỉ cảm thấy Trần Võ Si không chỉ tung ra một đấm, mà đang dùng một cái búa tạ hung hăng nện vào người mình, miệng phun máu tươi, cả người văng xa.

Trần Võ Si thì đã thu tay lại, bỗng nhiên hắn không muốn giết chết Trần Đức dề dàng như thế, hắn muốn chơi đùa anh, tra tấn anh. Cơ thể Trần Võ Si bùng nố, lập tức lướt đi trong giây lát, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Đức đang bay ra xa đá một cái.

“Bốp!”

Sức mạnh khổng lồ lập tức bùng nổ, khiến hư không và không gian trở thành hư vô, lồng ngực Trần Đức bị đá lõm cả vào, thở một cái thôi cũng văng đầy máu tươi. Nhưng Trần Võ Si thật sự đáng sợ, sức manh van chưa tiêu tan thì dư chấn đã

khiến cơ thể Trần Đức bay xa, như một con diều rách nát, rơi thẳng xuống đất, vô số bụi mù vảng tung tóe, anh không còn nhúc nhích nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám võ giả với hơi thở yếu ớt đến lạ lại bắt đầu lải nhải.

“Trần Võ Si này đúng là người cũng như tên, quá mạnh mẽ, hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng nào, một đấm, một đá, e là Trần Bát Hoang đã chết rồi”.

“Lại chả thế, bị Trần Võ Si treo thưởng còn dám tới vực Thiếm Điện, đúng là tìm đường chết mà, bây giờ thì hay rồi, chết rồi”.

Trong mắt bọn họ, dường nhưTrần Đức đã là một người chết rồi.

“Ha ha ha, Lâm Tử Huyên, nhìn cái thằng rác rười đó đi kìa, không sống nối qua một đấm của cậu Trần, bị đánh như chó chết vậy”.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Vương Mâu trở nên điên cuồng, hai mẳt đầy tơ máu đỏ bừng, dường như đang vui lắm nên cười to: “Loại rác rưởi như thế này mà cô lại bảo vệ nó, ha ha, bảo vệ đi, cô tiếp tục bảo vệ nó đi, đúng là thứ thối tha có mắt không tròng!”

“Lâm Tử Huyên, tại sao cháu lại không chịu nghe lời chú, trở thành người hầu của cậu Lăng, nhà họ Lâm sẽ trở nên giàu có hơn”.

Lâm Đông Nhạc đấm ngực dậm chân, thở hổn hển: “Bây giờ có biết cái gì là cao thủ thật sự chưa?”

Lâm Tử Huyên vẫn không có phán ứng gì, đôi mắt xinh đẹp và tâm trí cô ta đều đặt trên người Trần Bát Hoang cả rồi, chẳng hiểu tại sao khi nhìn bóng người đang nằm dưới đó, cô ta chỉ cảm thấy lòng mình căng thẳng.

“Chỉ có thế thôi hả?”

Nhưng mà…

Đúng lúc này, có thế thấy rất rõ Trần Đức vẫn đang nằm trẽn đất không nhúc nhích chọt cử động.

Không chỉ cử động.

Mà vết thương trên người cũng đang hồi phục.

Nó hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thế nhìn thấy được!

Sau đó.

Anh đứng dậy trước mắt bao người.

Trên mặt vằn là nụ cười tươi tắn, ánh mắt nhìn về phía Trần Võ Si vẫn đang hưởng thụ sự sung sướng và đắc ý của kẻ thắng cuộc:

“Tao cứ tưởng mày trâu bò thế nào cơ, mới mở miệng đã bắt tao tự sát, xem ra hình như… Mày cũng chỉ có thể mà thôi…”

Khi Trần Đức đứng dậy, thì vết thương trên người anh đã hoàn toàn hồi phục!

Bây giờ, anh ở cảnh giới Hóa Đạo đỉnh phong, đã không còn là cảnh giới Thánh Tổ của mấy ngày trước nữa. Chút vết thương nhỏ đó, thần lực Bất Tử Điếu có thế hồi phục.

Nhìn Trần Đức một lần nữa đứng dậy, vẻ mặt Trần Võ Si trở nên nghiêm túc.

Hắn không thế ngờ được.

Đôi mắt kia chứa đầy sự hung ác và nham hiểm, nhìn chằm chằm Trần Đức: “Trần Bát Hoang,

mày, không chết ư?’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK