“Ngũ viện trường, chúng tôi nói là trong vòng nửa tháng, chứ không phải nửa tháng nữa!”, Thường Khải Lâm nói.
“Thì ra là như vậy!’
Nhớ đến tin tức truyền ra lúc trước quả thật là nửa tháng, nhưng không nói là nửa tháng sau hay cụ thể ngày nào, ngũ viện trường ngược lại cũng không nói gì nhiều.
Sau đó, Thường Khải Lâm lại hành lễ với hai mươi vị trưởng lão: “Chư vị trường lão, mời các vị ờ lại chứng kiến, để cuộc chiến sinh tử này tránh cho có người khác nhúng tay vào, để cuộc chiến sinh tử này càng công bằng!”
“Phụt!”
“Mẹ nó, ba người đánh một người mà nói công bằng?”
“Mẹ nó chứ, chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy…”
“Dối trá nhất là đến đây trước thời hạn, rõ ràng cho thấy không muốn để Trần Bát Hoang bất kỳ thời gian chuẩn bị!”
Tiếng nói của Thường Khải Lâm vừa dứt, các đệ tử ngoại viện nhao nhao bày tỏ khinh bỉ, tiếng bàn luận không dứt.
“Ồn ào gì thế, nói thêm câu nữa có tin ông đây làm thịt chúng mày không?!”
Đồ Điền quát một tiếng chói tai đầy hung hãn.
Lập tức,
Giọng nói xung quanh yếu dần.
Mặc dù trường lão và viện trường đều ờ đây, bọn họ sẽ không thể ra tay, nhưng không sợ bọn họ giết ngay lập tức, mà chỉ sợ bọn họ nhớ mặt!
“Đây chính là đệ tử ngoại viện sao, sợ quá, ha
ha!”
“Quà nhiên, đám người ngoại viện đều là rác rười, tạp chủng!”
“Ngoại viện đúng là ngoại viện!”
Đệ tử nội viện cười lớn một tiếng, giọng nói giễu
cợt tràn ngập, sắc mặt các đệ tử ngoại viện ai ai cung cực kỳ khó coi, nhưng không ai dám phản bác.
“Được, chúng tôi ở lại xem cuộc chiến, nơi này không phù hợp với trận chiến sinh tử, chúng ta đến đài đấu võ ngoại viện đi!”, lục trường lão nói.
Bất chợt,
Mười ngàn hai mươi ngàn người lần lượt đi về phía đài đấu võ ngoại viện!
Bọn họ hoàn toàn quên đi chuyện của Âu Dã Tư Linh, suy cho cùng Âu Dã Tư Linh cũng chỉ là Thần Tôn năm mươi giai mà thỏi!
Ba người bọn họ thì sao?
Rác rười nhất cũng phải sáu mươi mấy giai!