Vốn dĩ, Sờ Hoài Vũ còn có chút kiêng dè khẩu súng đó của Hình Tông Đài, vừa nghe nói ông không còn đạn, lập tức hung ác nói: “Hình Tông Đài, con mẹ nó ông dám giết em trai tôi?!”
“Đúng vậy, tôi chính là dám giết, sao nào, cậu muốn cắn tôi?”, Hình Tông Đàl không chút sợ hãi.
Thứ nhất, Trần Đức đang ở bên cạnh, thứ hai, dưới sự giúp đỡ của Trần Đức, Hình Tông Đài sớm đã trở thành một võ giả, cuối cùng, sở Hoài Vũ không dám động đến ông.
Bởi vì ông là thống soái của thành phố Tan, nếu ông chết, Hoa Hạ sẽ không bỏ qua cho nhà họ sờ, đến lúc đó, nhà họ Sở dù không chết cũng thương gân động cốt, tổn thất nặng nề.
Sở Hoài Vũ nhất thời không nói nên lời, hẳn ta hoàn toàn không ngờ Hoa Hạ lại có một thống soái như vậy, những thống soái từng gặp trước, làm gì có ai không khách sáo với nhà họ sở chứ?
“Hình Tông Đài ông được lắm, ông cho rằng chúng tôi không dám động đến ông, phải không?”
Cuối cùng, Sở Thiên Phàm dãn theo người phụ nữ, từ ngôi mộ bước xuống, làm trò nói: “Quả thực không tệ, chúng tôi không thế động đến ông, nhưng…hắn ta thì thế nào?”
Sở Thiên Phàm giơ tay, chỉ vào mũi Trần Đức: ‘Tôi thấy ông vẫn luôn đứng bên cạnh tên nhãi này, hần ta nhất định rất quan trọng với ông phải không? Đáng tiếc, hắn ta không phải là thống soái của thành phố Tân”.
“Ồ”.
Đối với việc này Hình Tông Đài tỉnh bơ, lười quan tâm đến hắn.
Chọc đến tôi có thế sống, chọc đến Trần Bát Hoang?
Ha ha…
Hình Tông Đài im lặng, Sở Thiên Phàm lại cho
rằng bản thản đã nắm được thóp người trước mặt, ngay lập tức đi đến trước mặt Trần Đức: ‘Thằng nhãi, vốn dĩ tao đây không thích giết người, là muốn đưa mày về làm nô lệ, nhưng bảy giờ…em họ của tao đã chết, tao thấy mày phải đi xuống đó bầu bạn cùng cậu ta”.
“ừm”.
Trần Đức khẽ gật đầu, giống như chấp nhận số phận: “Trước khi chết, tôi muốn hỏi anh, ngôi mộ này có quan hệ gì với các người? Các người đến đây làm gì?”
“Mày nói ông già này? Nói cho mày biết cũng không sao, ông ta là người nhà họ Sở tao, đáng lẽ là người thừa kế đời trước của nhà họ sở, nhưng đáng tiếc, tranh giành phụ nữ, tranh giành địa vị với bố tao, cuối cùng ông ta thua, bị đuổi đi, nói đơn giản…”
Sở Thiên Phàm dừng lại, hướng đến ngôi mộ nói: “Ông ta chính là một con chó, một con chó hoang, một con chó hoang không có tư cách được cho vào phần mộ tố tiên nhà họ Sở, thậm chí không xứng có một ngôi mộ”.
“Vừa rồi tao thấy mày quỳ chân thành như vậy, mày với con chó già Sở Thế Long này có quan hệ gì?”, Sở Thiên Phàm hỏi.
Hóa ra tên thật của Sửu gia là sờ Thế Long?
‘Tôi là bạn vong niên của ông ẩy, cũng coi như là đệ tử của ông ấy”.
Lặng lẽ ghi nhớ ba chữ sở Thế Long, Trần Đức lên tiếng, trong giọng nói không có một chút dao động, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến hồi đó sổng chung với Sửu gia trong tù, ông ấy từng ngằu nhiên nói qua, nói đời này ông ấy nghiên cứu y thuật, bởi vì hại quá nhiều người, chết cũng chưa đền hết tội.
Đời này không có nguyện vọng gì, chỉ mong sau khi chết có thể được an táng trong phần mộ tổ tiên, chôn cùng một chỗ với tổ tiên.
Khi đó Trần Đức đã gặng hỏi tổ tiên của ông ấy là ai, ở đâu, nhưng Sửu gia lại sống chết không chịu nói.
Chưa từng nghĩ lại là nhà họ sở, gia tộc hiển hách danh tiếng lẫy lừng như vậy!
“Đệ tử? Không ngờ con chó già đó cũng có đệ tử?”, Sờ Thiên Phàm nghiền ngầm cười nói.
‘Vậy mày càng phải chết, càng nên chết rồi!”
“Anh mở mồm ra là nói con chó già, tôỉ muốn hỏiđột nhiên, Trần Đức nhướng mày nhìn chằm chằm Sở Thiên Phàm : “ông ấy là anh em của bố anh, ông ấy là con chó già, vậy bố anh là gì, cũng là chó sao?”
“Nói như vậy, anh há chẳng phải là con của chó sao?”