Khi đi qua hai phần ba núi Vạn Long, Trần Đức cũng đã tiến vào đây được hơn bảy ngày. Trên đường đều bình tĩnh yên ổn, có đôi mât ngự thú, mấy con linh thú khủng bố trong bóng tối thấy anh cũng chỉ có thể chọn cách đi đường vòng. Thế nên, trên đường cũng coi như là thuận lợi.
“Khí tức Âm Sát càng trở nên nồng đậm rồi”.
Trong núi sâu rừng già, bộ pháp của Trần Đức càng ngày càng chậm. Theo bước chân cúa anh, trong không khí bắt đầu xuất hiện từng lớp sương đen. Bẽn trong đan xen sát khí đáng sợ và hồn lực!
Trong lớp sương mù dày đặc này, thần thức của Trần Đức cũng bị hạn chế trong phạm vi 10m, hoàn toàn không thể cảm giác được khí tức ở xa hơn.
Cùng lúc đó, một sự rét buốt cũng không ngừng chui vào trong người anh.
Dưới sát khí lạnh lẽo kia, tay chân, kinh mạch, xương cốt của anh thế mà lại có chút cứng ngâc!
Phải biết rằng, Trần Đức chính là võ giả có thuộc tính hỏa, trong người còn có Ly Hỏa nên bản thân chính lè một cái lò lửa di động. Thế nhưng, anh vẳn không thể chịu đựng nổi khí Âm Sát trong này.
Nếu là ngườỉ khác thì đã chết từ lâu rồi!
“Râc!”
Đúng lúc này, một tiếng động rất nhò bòng vang lên. Trần Đức phát hiện túi trữ vật trên người đã bị đông cứng rồi vỡ vụn!
Linh thạch và lệnh bài mà Cố Lục Đạo đã đưa cho anh lúc trước trong túi trữ vật dưới sát khí này đều hư hết, bị Ảm Sát lực cắn nuốt, hóa thành hư vô!
Luồng thần thức do Cổ Lục Đạo đế lại trong lệnh bài cũng biến mất không còn sót lại chút nào trong hoàn cảnh khâc nghiệt này!
Bên ngoài núi Vạn Long, khoảnh khắc khi thần thức biến mất, sắc mặt cổ Lục Đạo chợt trờ nên trắng bệch:
“Không xong, Bát Hoang xảy ra chuyện rồi!’
ông ta nói xong bèn biến mất khỏi tại chồ, không quay đầu lại xông vào núi Vạn Long, định đi cứu Trần Đức. Nhưng, vài vị viện trường lại đi trước một bước chặn trước mặt cổ Lục Đạo.
“Đại viện trướng, ông không thế đi!”
Lâm Chi Tâm nói: “ít nhất, Trần Bát Hoang cũng đã đi đến đoạn giữa của núi Vạn Long. Nếu ông đi vào, chính là tốn công vô ích đi chịu chết!”
Mấy ngày nay, bọn họ vẩn luôn thông qua thần thức của CỔ Lục Đạo dõi theo bước chân của Trần Đức. Mỗi lần anh dừng lại, trong lòng họ đều cầu nguyên cho anh trờ về, nhanh chóng đi ra.