Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, chuyện này còn cần người ta nói lần thứ hai sao?”, Tống Ngữ Yên hừ lạnh, nước mẳt lưng tròng, hết sức bực mình.

Trên thực tế, đương nhiên Trần Đức nghe rất rõ là khác, anh kinh ngạc là vì không ngờ một cô gái trong sáng, trang nhã như Tống Ngữ Yên lại chủ động đưa ra yêu cầu đó, khiến anh rộn ràng không thôi.

Hơn nữa, anh còn nhớ trước khi đi đại học thương mại Vân Bắc, Tống Ngữ Yên cũng từng chủ động nhưvậy một lần.

Chỉ là, hai người làm đến bước cuối cùng thì Trần Đức lại ngừng.

Lúc ấy, anh chần chừ là vì có rất nhiều công pháp, nhưng chỉ có Băng Tâm quyết là hợp với thề chất đặc biệt của cô ấy. Mà công pháp ấy, nếu quan hệ tình dục trước khi đến Luyện Khí kỳ thì sẽ làm tu luyện chậm lại rất nhiều.

“Ngữ Yên, em cũng biết, tình huống của mình khá đặc biệt, chúng ta không thể…’1, trong lòng Trần Đức xao xuyến không thôi, nhưng cũng rất bất đẳc dĩ.

Anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra cảnh giới của Tống Ngữ Yên, trước mẳt cô ấy chỉ mới là đại tông SƯ, vân còn cách Luyện Khí kỳ một chút.

“Xin lỗi, Bát Hoang, em… em vô dụng quá…M, Tống Ngữ Yên hơi rũ đầu, úp mặt vào lòng anh.

“Lâu như vậy mới đến đại tông SƯ…”

Tống Ngữ Yên vô cùng xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, dưới sự bảo vệ của bổ, cô ấy làm cái gì cũng muốn đạt được kết quả tốt nhất, hơn nữa, còn có tư chất kinh người ở rất nhiều mặt. Chỉ cần cô ấy muốn thì trên đời này không gì là chẳng làm được.

Nhưng ở khía cạnh tu võ lại khiến Tống Ngữ Yên cảm thấy cực kỳ khó khăn, cô ấy đã rất rất cố gắng, song vẫn không thể đuổi kịp bước chân của Trần Đức.

Cô ấy lo cứ tỉếp tục như vậy thì sẽ hoàn toàn mất đi Trần Đức, nên dù không tu hành, Tống Ngữ Yên cũng muốn có được Trần Đức, làm người phụ nữ của anh!

“Gì mà vô dụng chứ, em nói bậy gì đó. Em đã rất giỏi rồi, có biết bao nhiêu người cả đời cũng không đạt tới được đại tông sư, nhưng em mới tu luyện bao lâu?”, Trần Đức nói.

“Đừng xem nhẹ mình được không? Em thử tìm hiếu đám người tu võ từ nhỏ mà xem, không chừng còn chẳng bằng em nữa đó. vả lại, Băng Tâm quyết càng về sau sẽ càng lợi hại”.

Trần Đức cũng không phải chỉ là đang an ủi cô ấy, mà là nói thật. Giai đoạn trước, Băng Tâm quyết sẽ rất chậm, Tống Ngữ Yên có thể trở thành đại tõng SƯ trong thời gian ngắn như vậy đã vô cùng giỏi rồi.

“Thật không?”, Tống Ngữ Yên mở to đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm Trần Đức.

“Thật”.

Trần Đức gật đầu một cách chắc chắn: “Anh lừa em thì được gì?”

“Vâng!”

Có được sự đảm bảo từ Trần Đức, trong lòng có Tống Ngữ Yên không khỏi hơi vui vé giống như một cô bé được khen ngợi.

Ban đêm, hai người ngủ trên một chiếc giường, nói đôi cằu âu yếm, ngoài bước cuối cùng ra thì cái gì cần làm Trần Đức cũng đã làm hết.

Sáng sớm hôm sau, Trần Đức không có đánh thức Tử Hàm, tạm biệt Tống Ngữ Yên xong bèn đi theo Hình Tông Đài đến mộ của Sửu gia.

“Cậu Hoang, nơi này tên là núi Đại Hoang, ông lão này có quá nhiều tội nghiệt. Mặc dù tôi đã cố

gang hết sức thì vẫn chỉ có thể chôn ở trên núi này, chứ không thể mang ra ngoài”, Hình Tông Đài bình tĩnh nóỉ.

“Nghe nói trước khi ông ta mất thì rất bình tĩnh, dù đến chết cũng không lộ ra chút đau đớn nào”.

Hình Tông Đài và Trần Đức đã ra khỏi trung tâm thành phố Tằn, đi đến một vùng nông thôn hẻo lánh, cực kỳ khó khăn.

Núi Đại Hoang gần như là nơi nghèo nhất trong phạm vi 30km của thành phố Tan, hình như nhà cũ của Đàm Thu cũng ở chỗ này.

Trước mặt Trần Bát Hoang là một ngôi mộ, nó không có bia, cũng chẳng có ghi chú, càng không ai đến cúng bái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK