Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng thế, là tôi, lão già, tôi chỉ cảnh cáo ông một lần, trước khi anh Bát Hoang đặt chân lẻn Vân Tiêu Giới, nếu ông dám ra tay với anh ấy, tôi, sẽ khiến ông, và cả Tiêu Lôi Môn chết không có chổ

chôn thân!”

Nói xong câu này, Hồng Y lui vào trong khe nứt hư không, không nói thêm gì.

Nhưng, chỉ một câu nói, cả người Quách Ly Long đã ướt sũng mồ hôi, trên khuôn mặt như sơn một lớp sơn trắng, không còn chút khí sắc!

Ông ta cảm nhận rõ ràng sự đáng sự của Hồng Y!

Kiếu khủng bố vô địch thực sự!

Mặc dù là tông chủ Tiêu Lôi Môn cũng không đạt đến khí thế đó, đối diện với Hồng Y… ông ta… giống như đối diện với một vị Thiên Thần!

Vừa nãy, ông ta suýt nghẹt thở!

Quá khủng bố rồi!

Một lúc sau, Quách Ly Long vẫn chìm trong nổi sợ hãi, đôi long giác trắng ngọc trên đầu Hồng Y càng khiến ông ta cảm thấy quỷ dị!

“Quách trưởng lão, ông sao thế?”, Lúc này, ở chỗ không xa, Ấn An Sương chú ý đến trạng thái của Quách Ly Long, nghi ngờ hỏi.

“Không… không có gì…”, Quách Ly Long lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên thấy không khỏe”.

“Được rồi”.

Chắc chắn Quách Ly Long thực sự không sao, Ẩn An Sương không nói gì thêm, mà nói với Lăng Không, Hoa Linh Vy: “Hai người còn có chuyện gì không, nếu không còn gì, chúng ta lập tức khởi hành, về Tiêu Lôi Môn!”

“Không có gì!”, Lăng Không lắc đầu, hận không thế lập tức đến Vân Tiêu Giới, đến Tiêu Lôi Môn, thậm chí người nhà của hắn rõ ràng đang ở trong đám đông, hân cũng không muốn đến chào hỏi.

“Thánh Nữ, có thế đợi tôi một chút không?”, Hoa Linh Vy hỏi.

“ừm”.

Được sự cho phép của Ấn An Sương, Hoa Linh Vy đi đến trước mặt Trần Đức, nói: ‘Trần Bát Hoang… tôi… tôi phải đi rồi…”

“ừm”.

Trần Đức cười nói: “Linh Vy, cám ơn cô trước đây đã giúp tôi, đến Tiêu Lôi Môn, tu luyện thật tốt nhé”.

Khoáng thời gian tiếp xúc với Hoa Linh Vy, Trần Đức thực sự cảm thấy con người cô ta rất tốt, bất luận là từ lúc mới quen biết hay là đến bây giờ, Hoa Linh Vy vẫn luôn muốn giúp anh.

Anh không phải táng đá, anh là con người, cũng có tình cảm của con người, sắp ly biệt, ít nhiều cũng có chút không nỡ:

“Còn nữa, đến Tiêu Lôi Môn, cuộc sống còn chưa quen, nhớ chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?”

“Còn nữa, túi trữ vật này tặng cho cô!”

Trần Đức lấy ra một túi trữ vật, bên trong là năm ngàn cân tử linh thạch: “Có chỏ tử lỉnh thạch này, chắc hắn có thế tăng nhanh tốc độ tu luyện của cô”.

“Được”.

Hoa Lỉnh Vy không từ chối, nhận lấy túi trữ vật, đôi mắt đẹp tha thiết nhìn anh, hồi lâu, đột nhiên, cô nhẹ nhàng vén khăn che mặt, kiễng nhẹ chân, khơi lên làn gió xuân, hôn lên môi Trần Đức không kịp đề phòng, khẽ đỏ mặt nói:

“Trần Bát Hoang, tôi từng thề, gặp được người đàn ông trong lòng mới tháo khăn che mặt, anh… anh phải nhớ tôi đấy, tôi sẽ ở Tiêu Lôi Môn đợi anh, đợi một ngày anh đến tìm tôi!”

Dưới lớp khăn che mặt, một khuôn mặt tuyệt mỹ, thuần khiết đến ngỡ ngàng, như tiên nữ còn hơn cả tiên nữ, đặc biệt là đôi má ửng hồng khiến cô ta mê hoặc lòng người như hoa đào chớm nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK