Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô số đệ tử phát ra tiếng rên rỉ, kêu la thảm thiết, một vài võ giả thực lực yếu phun máu tươi tại chỗ, nhuốm đỏ nước sông.

Trên cả sông Tây Lưu, duy chỉ có chiếc thuyền dưới chân Trần Đức, và Ngụy Vô Minh, mấy vị trường lão trên thuyền không bị ảnh hưởng.

“Liễu… Liễu Tông Nguyên…”, nhìn thấy người này, Tô Tây Pha sững sờ, trong con ngươi lóe lên nỗi sợ hãi tột độ, ấp a ấp úng thốt ra tên của ông ta.

Lòng Ngụy Vô Minh cũng trầm xuống, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi cổ quái.

Sau khi các trường lão, đệ tử khác nghe thấy ba chữ Liễu Tông Nguyên, không ai ngoại lệ, lập tức biết thân phận của ông ta!

Liều Tông Nguyên, người canh giữ mạnh nhất trong ba người canh giữ Côn Luân Hư!

“Ngụy Vô Minh, lão phu hỏi ông, tại sao ông không trả lời?”

Liều Tông Nguyên đảo mắt nhìn Ngụy Vô Minh, người khác nghe như giọng nói rất bình thường, nhưng vang lên bên tai Ngụy Vô Minh lại như sét đánh kinh thiên động địa.

Cơ thể lão run lên, trong lòng hoảng sợ, nhưng vừa nghĩ đến Liễu Tông Nguyên muốn đoạt lấy Vô Song Môn, kiếm soát Vô Song Môn, lão liền quyết chí, cẳn răng, kiên quyết nói:

“Liều tiền bối, Vô Song Môn là cơ nghiệp ngàn năm của các đời môn chủ để lại, làm sao tôi có thể dâng cả hai tay cho ông? Vẫn xỉn tiền bổi… tha cho Vô Song Môn đi!”

“Ngụy Vô Minh, ông chắc chân chứ?”, đôi mắt thăng trầm của Liều Tông Nguyên như thanh kiếm sắc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Minh.

Trong phút chốc, Ngụy Vô Minh chỉ cảm thấy dường như bị một con mãnh thú Hồng Hoang nhằm vào, dưới đôi mât này, môn chủ Vô Song Môn ông ta như con cừu non đối diện với con sói khổng lồ, cả người bị sức mạnh võ hình trói buộc, không thể

nhúc nhích, càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt!

Ngụy Vô Minh ám thầm vận linh khí muốn phản kháng, nhưng lão dùng hết sức cũng không thể lung lay đến một phân!

Đây chính là khoảng cách chênh lệch giữa họ!

Giữa hai người như cách một con sông rãnh trời không thể vượt qua!

Ngục tù vô hình áp bức khiến Ngụy Vô Minh trán đầy mồ hôi, khó thở, khuôn mặt dần mất đi khí sâc, khó coi vô cùng.

“Ngụy Vô Minh, tôi hỏi ông, ông có dâng lên Vô Song Môn không?”

Liều Tông Nguyên chắp hai tay sau lưng, mặt đầy nếp nhăn, già nua, nhưng khí thế khiến người ta kinh sợ, nhìn tất cả bang nửa con mắt, trấn áp mọi thứ.

Cả người Ngụy Vô Minh như bị người ta bóp trong lòng bàn tay, cực kỳ khó chịu, lục phủ ngũ tạng đều rung lên, co thắt kịch liệt, không khí phía trước như núi đao biển lửa, điền cuồng chèn ép, co rút về phía lão!

“Phụt phụt phụt!’

Ngụy Vô Minh phun ra máu!

Cơ thể dần biến dạng!

Nhưng lão vẫn không trả lời Liều Tông Nguyên, cố kiềm chế cơn khó chịu, không kêu một tiếng.

Kế cả có chết lão cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của Liễu Tông Nguyên!

“Bành!”

Bồng nhiên, cuối cùng Ngụy Vô Minh cũng không chịu nổi, cơ thể nghiêng đổ, sắp ngã xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên, không hề báo trước, áp lực trên người bỏng biến mất, trở nên vô cùng vô cùng thoải mái, đồng thời, bóng hình hơi gày cao dài của Trần Đức đứng trước mặt lão, lời nói bá đạo vô tư cũng chậm rãi vang lên: “ồng già, ông ở Thiên Huyền Phong lâu như vậy, vẫn chưa nghe rõ lời vừa nãy của tôi à?”

“Ông già rồi nên bị điếc hả? Tôi nhắc lại lần nữa, Ngụy Vô Minh, Trần Bát Hoang tôi bảo vệ chắc rồi!”

“Không ai được phép động vào ông ấy!”

Trần Đức vừa nói ra lời này, đám người Ngụy Vô Minh, Lâm Chấn Lôi liền kinh hằi, đầu tiên là vui

mùng, sau đó lại bắt đầu lo lảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK