“Anh ta, cũng xứng đế anh giết?”, ưng Thương nói một cách chắc chắn: “Anh đã cử Ưng Sát đi giết anh ta, với thực lực của người tình cũ đấy của em, chắc em cũng biết, Ưng Sát muốn lấy mạng anh ta quả thật còn dề hơn giết một con kiến”.
“Em cảm thấy anh ta có thể chạy được chắc?”
Ưng Thương nhìn chằm chằm Âu Dã Tư Linh, rõ ràng thấy được vẻ tuyệt vọng hiện lên trên mặt cô ta.
Đây đúng là điều hắn muốn.
Hắn muốn Âu Dã Tư Linh tuyệt vọng, chí một lòng đi theo mình.
Bông dưng, hắn lại đối giọng, nói tiếp: “Có điều… tiếc là Ưng Sát đã thất bại, không biết con kiến kia làm sao mà lại giết được Ưng Sát”.
Ưng Sát chết thì Ưng Thương có thể cảm giác được vì giữa hắn và Ưng Sát có một khế ước!
“Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?”, Âu Dã Tư Linh mờ miệng, giọng điệu vằn lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Lúc thì bào đã giết Trần Đức, lúc thì bảo thất bại? Cô ta không hiếu rốt cuộc Ưng Thương có ý gì.
“ưng Sát quả thật đã chết, nhưng em cũng đừng vui vé quá sớm, em có biết bốn người kia là ai không?”
“Bọn họ là người cúa Lưỡng Nghi Tông, mà người tình cũ của em cũng là người trong Lưỡng Nghi Tông”.
“Vậy thì, người tình cũ của em chắc chắn là biết hôm nay em và anh sẽ kết hôn, giờ… anh chính là đang đợi anh ta”.
“Đợi anh ta đến cứu bốn tên rác rưởi kia rồi chịu chết!”
“Nhưng mà, anh đoán anh ta cũng không dám đến”.
ưng Thương chán đến chết lắc đầu, từ khi đại hội luận võ bầt đầu đến giờ, hán vẫn luôn chờ Trần Bát Hoang xuất hiện.
Nói thật, hắn vô cùng hy vọng Trần Bát Hoang có thể xuất hiện.
Sau đó, lại giết chết anh ta, khiến Trần Bát Hoang chết trước mặt Âu Dã Tư Linh, xung hỉ cho lễ kết hôn của hắn.
‘Rác rưởi thì suy cho cùng vẫn là rác rưởi thôi,
không phải sao?”, ưng Thương lấy một ly rượu vang đặc chế, chậm rãi nhấm nháp.
“Anh khuyên em tốt nhất là quên tên người tình cũ, chồng chưa cưới ấy đi. ở trước mặt anh, anh ta mãi mãi không ngóc đầu dậy nối đâu, không bao giờ!”
Âu Dã Tư Linh siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, khóe mat hơi ửng đỏ.
Cô ta thật sự không thế cãi lại lời nói của ưng Thương, vì so với Ưng Thương thì thực lực của Trần Bát Hoang quá thật rất rất yếu!
Không đến cứu cô ta là lựa chọn sáng suốt, Âu Dã Tư Linh cũng úng hộ nó.
Nhưng rõ ràng là rất ủng hộ, tại sao trong lòng lại vẫn đau?
Khóe mắt bất chợt chảy xuống một giọt nước
mắt.
Đảy là lần đầu tiên Âu Dã Tư Linh khóc.
Cồ ta rõ ràng vô cùng ủng hộ Trần Bát Hoang từ bỏ mình, nhưng vẫn hy vọng anh sẽ xuất hiện và đến đây.
Suy nghĩ ấy là không đúng, nhưng cô ta thật sự
rất rất muốn, không không chế được nghĩ đến nó. “Khóc?”
Âu Dã Tư Linh thế mà lại vì một tên Trần Bát Hoang khóc? Ưng Thương lại càng ghen tỵ và căm tức.
“Đúng là đáng chết!”