Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng bị bung ra, ba ngàn sợi tóc đen nhánh, giống như đôi mắt kia dần dần trở nên đỏ rực, dưới trận cuồng phong, mái tóc đỏ tung bay, uốn lượn như thác nước.

Trên người cô ta nổi lên từng đợt ánh sáng màu đỏ, khí tức trở nên dị thường, cực kỳ hâc ám, hung hăng kinh người, khiến người ta kinh hồn bạt vía, phong ấn…phong ấn trong cơ thể cô ta đã được tháo gỡ!

Ánh sáng đỏ ngút ngàn lan tỏa, ngay cả đám mây đen phía trên đầu cũng sáng lên một màu đỏ chói lóa, giổng như một đám mây rực lửa giáng xuống. Bầu trời trên Huyền Thiên Phong, một nửa đen, một nửa đỏ, giống như thần tích.

“Lâu Thiên Khung, Lâu Vạn Xuân, tại sao, tại sao các người lại ép tôi!”

“Tại sao phải giết Trần Bát Hoang?”

Cô ta gầm lẽn, thiên địa im lặng, luồng khí tức lạnh lẽo, u ám vô cùng kỳ quái.

Trong khi hét lên, cô ta chí vào Lâu Thiên Khung, ngay lập tức, một luông sáng đỏ chói lóa

xuyên qua bầu trời, xuyên qua không gian và xuyên qua trái tim của Lẳu Thiẻn Khung.

Đối mặt với màu đỏ rực này, Lâu Thiên Khung giống như một đứa trẻ sơ sinh, không thể chịu đựng nổi đòn công kích này.

Trái tim ông ta vỡ tung, tất cả các cơ quan nội tạng bị đốt cháy!

Lâu Thiên Khung, chết đi!

Ưng Thanh Vũ chí sứ dụng một ngón tay để giết chết Lâu Thiên Khung ngay lập tức!

Nhanh đến mức Lâu Vạn Xuân không kịp phần ứng chuyên gì vừa xảy ra!

“Con trai!”, đồng tử Lâu Vạn Xuân run lên, ông ta không ngờ Ưng Thanh Vũ sẽ phá vỡ phong ấn!

Đối với cô ta mà nói, hiện tại phá vỡ phong ấn đồng nghĩa với việc tự sát!

Cách đó hai ba trăm mét, Lâu Vạn Xuân cũng cảm thấy sự im lặng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm toàn bộ khoảng không!

Thân hình ông ta khẽ di chuyển, trong nháy mắt đã đã lao về phía Lâu Thiên Khung, ông ta ôm lấy thi thế con trai mình, trái tim đau đến mức khó thơ.

Cháu trai của ông đã chết!

Con trai của ông ta, bây giờ…cũng chết rồi! Hôm nay, sự mất mát của ông ta thực sự quá

Lớn đến mức khó mà chấp nhận được!

Cùng lúc đó, Ưng Thanh Vũ từ trên không trung bước xuống, đi đến chỗ Trần Đức, dùng sự tỉnh táo và lý trí duy nhất còn sót lại, mím cười với Trần Đức: “Trần Bát Hoang, trước đây anh bảo vệ tôi. Bây giờ đã đến lúc tôi bảo vệ anh rồi!”

“Thanh Vũ…” Trần Đức cũng kinh hãi không kém, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người yếu ớt như Ưng Thanh Vũ lại…có thế đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?

Mức độ đó châc chắn không yếu hơn Lâu Vạn Xuân!

Điều quan trọng nhất là khí tức của cô ta vẫn đang tăng vọt liên tục, giống như sẽ không dừng lại!

Thật khó để tướng tượng cuối cùng nó sẽ mạnh đến mức nào.

“Đừng nói gì hết, Trần Bát Hoang, anh đi đi!”, giọng ưng Thanh Vũ vô cùng kiên quyết, khi nói ra hai giọt máu từ mắt cô ấy rơi xuống, như thể cô ta vĩnh viễn từ biệt Trần Đức!

“ưng Thanh Vũ, vì một con kiến rác rưởi của Côn Luân Hư mà phá hủy phong ấn, có đáng không?”, Lâu Vạn Xuân đặt thi thế cúa Lâu Thiên Khung xuống, mí mât co giật: “Lẽ nào cô không biết, bây giờ phá hủy phong ấn là đang tự tìm đường chết sao? Cho dù cô gặp may không chết thì toàn bộ nhà họ ưng, thậm chí cả Van Tiêu Giới cũng sẽ không buông tha cho một con phượng hoàng đã rơi vào bóng tối!”

Ưng Thanh Vũ đã hoàn toàn khóa chặt ông ta, ông ta không còn sức lực nào đế chú ý đến cái chết của con trai mình.

Hiện giờ, ông ta chỉ quan tâm bản thân mình có thể sống sót hay không mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK