Mấy trăm ngàn người tiến vào, cuối cùng, chỉ có hơn hai trăm đi ra, phần lớn trong đó còn bị thương nặng, kế cận cái chết.
Bọn họ trải qua trận chém giết tàn nhấn mới giành được một chỗ cuối cùng, rời khỏi đảo Khốn Long.
“Soạt!”
“Soạt!”
“Soạt!”
Từng bóng người giống như sao rơi, xoẹt qua không trung Tây Hải, trải qua mấy tháng khó khăn,
cuối cùng bọn họ đã quay về, ai nấy đều mừng đến rơi nước mắt.
“Cuối cùng đã ra được rồi!”
“Đúng vậy, hu hu…”
“Ha ha ha, tôi đã sống sót trở về!”
Các võ giá kích động không thôi, ngứa mặt lên trời hét lớn, chuyến đi này không thể nghi ngờ, bọn họ là may mắn trong may mắn, không chí là còn sống rời đi, thực lực còn được đề thăng tăng vọt.
“Trần Bát Hoang, lần sau lại uống rượu của anh”.
Độc Cô Huyền đến bên cạnh Trần Đức, sau khi nói một câu từ giã, hân ta chắp hai tay sau lưng, cùng người bạn Long Vương rời đi, người như cầu vồng.
Rất nhiều người cũng thấy Độc Cô Huyền, nhìn thấy cả Long Vương bên cạnh hắn ta.
Nhung,
Không ai dám ngăn cản.
Dù hắn ta chỉ là một tẽn bỏ đi nhà Độc Cô, với tính cách bao che của nhà Độc Cô, ở Đại Thiên Thế
Giới, ngoại trừ chí cường giả chân chính, rất hiếm có người dám động đến hắn ta, huống chi còn dưới con mắt của mọi người?
‘Trần Bát Hoang, hắc hắc, cậu cũng phải cấn thận, đã có rất nhiều người chú ý đến cậu”.
Tu La Tử cười hắc hắc, tay cầm dao phay, mặt tươi cười.
Khi nói chuyện.
Sau lưng hắn ta bỗng xuất hiện một cánh cửa, sau cửa tràn ngập khí tức vô cùng kinh khủng, rét lạnh, u ám. Lời vừa dứt, Tu La Tử đã tiến vào, trong nháy mắt biến mất, không còn tung tích.
“Tôi đã rất cẩn thận mà, phải không?”
Trong nháy mắt rời khỏi đảo Khốn Long, Trần Đức đã che giấu khí tức của bản thân mình. Nhưng vẫn còn có rất nhiều người chú ý đến anh, từng đường thần thức phong tỏa trên người Trần Đức.
Những thần thức này không một ngoại lệ, đều vô cùng mạnh, so với những võ giả trên đảo Khốn Long, mạnh đến mức không phải chí một chút.
“Tiểu thư, chúng ta cũng nẻn quay về báo cáo gia tộc thôi”.
Trẽn mặt La Văn Sơn mang theo vẻ tang thương, mệt mỏi. Mấy ngày nay, ông ta không hề thoải mái một giây phút nào, lúc này, việc đầu tiên phải làm sau khi rời khỏi đảo Khốn Long chính là
tránh xa chỗ thị phi này,
Ông ta rất rõ.
Sở đĩ nhà họ Lâm có thể đến đảo Khốn Long, không phái bởi vì Lâm Tử Huyên mạnh, chỉ là vì gia tộc của bọn họ ở thành Thiên Hải, cách đảo Khốn Long rất gần.
Lúc này,
Người còn sống nhìn qua quá ít, nếu tiếp tục ở lại, rất có thể sẽ rước lấy thị phi, vì bọn họ yếu lắm rồi,
Không chịu nổi thêm những tranh chấp không cần thiết,
“Ù”.
Lâm Tử Huyên cũng biết đạo lý này, cô ta khẽ vuốt cằm, đôi mắt trong trẻo rơi lẻn người Trần Đức: “Anh… Trần, tôi phải về nhà báo bình an, từ biệt tại đây”.
“Được”.