Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không nói gì,

Xoay người muốn rời đi.

Nghiêm chỉnh mà nói, anh và Bạch Tĩnh Vân không có giao tình gì, ân tình trước đó anh đã hoàn trá, không muốn nảy sinh bất hòa với cô, tránh cho Bạch Lan Tiên và Tư Đồ Lảm gây phiền toái.

“Xin anh… cứu tôi!’

Khí tức Bạch Tĩnh Vân yếu ớt, mắt thấy Trần Đức muốn đi, cô ta túm tay áo anh: “Chỉ cần anh cứu tôi, tôi… tôi có thế làm nô lệ của anh”.

“Tôi không cần nỏ lệ”.

Trần Đức lắc đầu, anh không cảm thấy có một chút hứng thú nào với Bạch TTnh Vân.

Bạch Tĩnh Vân sắp khóc rồi, cô ta cảm thấy oan ức, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi mình nhiều như vậy, biết bao nhiêu người muốn có được cô ta. Bây giờ cô ta chủ động làm nô lệ cho Trần Đức, nhưng đối phương lại không nhận?

“Vậy thì đúng rồi, thân là con kiến hôi hạ đẳng của Vân Tiêu Giới, nghe mệnh lệnh là lựa chọn sáng suốt nhất của mày đấy, nhưng… trước khi rời đi, lấy tất cả báo vật trên người mày xuống, cống hiến cho cậu đây”.

Quách Âm uy nghiêm đáng sợ, hắn rất hài lòng với lựa chọn của Trần Đức, nhưng thái độ của anh lại khiến hắn khó chịu.

Một tẻn hạ đẳng cảnh giới Thần Vương ở Vân Tiêu Giới nhìn thấy Thánh Nhân đến từ Đại Thiên Thế Giới như hắn thì phải lập tức quỳ xuống cúi đầu, không phái sao?

Nhưng Trần Đức cũng rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối vằn luôn bình tĩnh giống như nước hồ, không có bất kỳ dao động gì.

Loại thái độ này khiến Quách Âm cảm thấy mình bị làm nhục, hắn cực kỳ khó chịu, mất kiên nhằn nhìn chằm chằm Trần Đức, sát ý tràn ra, hắn ra lệnh: ‘Tên hạ đẳng, cậu đây kiên nhẫn có hạn, tốt nhất mày nhanh lên chút, nếu không thì cặu đây không ngại giết mày đâu”.

‘Giết tao?’

Trần Đức giương mắt, quét ánh mắt đầy vô vị về phía Quách Âm: “Chỉ dựa vào mày?”

“Không sai, chỉ dựa vào…”

Lời Quách Âm còn chưa dứt, đột nhiên đồng tử co rút, một bàn tay đột nhiên phóng đại, phóng đại, phóng đại hơn nữa trong con ngươi của hắn!

Cùng giây đó, khuỏn mặt Quách Âm đột nhiên cứng lại, một loại cảm giác ưu việt, chế giễu, không chút kiêng kỵ đã biến mất, thay vào đó là chấn động sợ hãi!

Đối mặt với Trần Đức, hẳn vốn không cử động nổi!

Toàn thân đứng ỉm giống như con trai thấy bố, sợ hãi đến đông cứng, không thế nào nhúc nhích nổi!

“Sao có thế chứ!”

Nội tâm Quách Âm sợ hãi, hân hoàn toàn không thế nào tưởng tượng nối một vị võ giả cảnh giới Thần Vương tại sao lại mạnh như vậy, toàn thân căng thẳng, tóc gáy dựng đứng.

‘Bốp!’

Cùng giây đó,

Một cái tát của Trần Đức hạ xuống, cả người Quách Âm trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu, thần thức liên quan đến cơ thế cùng với cây trường thương màu vàng đã hoàn toàn tiêu tán, sụp đổ, nổ nát vụn!

Cách đó không xa,

Hai mắt Bạch Tĩnh Vân trợn tròn, môi đò mọng mở ra, hoàn toàn có thế nhét vừa một quả trứng gà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK