Bọn họ biết Trần Đức rất mạnh, thiên phú tuyệt đỉnh, có thể chiến đấu vượt cấp, là một tên biến thái cấp yêu nghiệt, nhưng… có biến thái đi nữa, yêu nghiệt đi nữa cũng phải có giới hạn, có điểm cực hạn chứ?
Quan Vân Dương đã đạt đến cảnh giới thần thông cửu trọng rồi đấy!
Trần Bát Hoang, làm được bang cách nào?
Việc này đã vượt qua nhận thức của họ, lật đổ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của họ, tính như vậy, chẳng phái sức chiến đấu thực sựcúa Trần Đức đã vượt qua những ông lão sống mấy trăm năm như bọn họ?
Y Thái Cực, Từ Thái Khôn, các đệ tử Lưỡng Nghi Tông cũng vô cùng chấn hãi!
“Rút!”
Đại chiến còn ở ngay trước mắt, không được nghĩ nhiều, Đồ Trường Sinh lập tức định thần, cùng hai người Lý Thanh Nguyệt rút về trong đám người Lưỡng Nghi Tông, hành lề với Trần Đức bằng thân phận trưởng lão một cách trịnh trọng!
“Bát Hoang, Lưỡng Nghi Tông tồn tại hay diệt vong, giao cho cậu đấy!”
“Sư huynh, xin chấn hung Lưỡng Nghi Tông!”
“Sư huynh, xin chấn hung Lưỡng Nghi Tông!”
Cùng với Đồ Trường Sinh hành lê, hàng ngàn đệ tử Lưỡng Nghi Tông nhếch nhác, sa sút, đã như súng hết đạn liên tiếp quỳ một chần xuống, nước mắt rưng rưng nhìn thấy hy vọng.
Chỉ một đường kiếm đó, Trần Đức đã chứng
minh được bản thân!
Thực lực của anh thực sự đã vượt qua đám người Đồ Trường Sinh, Lý Thanh Nguyệt!
Thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thực, không phải hư ảo, càng không phải nằm mơ!
“Chúng ta rút thôi!”
ĐỒ Trường Sinh hạ lệnh một tiếng, dẫn theo hàng ngàn đệ tử rút lui, đến một chồ tương đối an toàn mới dừng chân.
Trong Lưỡng Nghi Tông, dẫ thú gầm thét vang trời, tiếng gào rú, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Hàng triệu dã thú, linh thú chen chúc đầy Lưỡng Nghi Tông, tàn sát giết chóc với hàng chục ngàn người Kinh Thiên Tông, đối phó với số lượng lớn như vậy, Kình Thiên Tông đã tốn thất hơn hai ngàn người.
Lòng Quan Vân Dương đang nhỏ máu, vốn dĩ, một trận chiến chắc thắng, bây giờ trớ thành thế này, toàn thân ông ta cũng đang run lên.
Tức giận, bất ngờ, kinh ngạc, các loại biếu cám hội tụ trên khuôn mặt ông ta, vô cùng dữ tợn:
‘Trần Bát Hoang, mày chết cho tao!”
Cũng đúng lúc đám người Đồ Trường Sinh rút lui, Quan Vân Dương tức giận gầm một tiếng, ra tay ép lại gần lần nữa.
Một quyền đấm thắng Trần Đức!
Một quyền này, linh khí tỏa ra, hào quang đen nhánh lóe lên, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sấm sét vờn quanh, mưa bão trên không trung cũng chảy ngược lên vào lúc này, cùng với nâm đấm của ông ta, ào ào giáng xuống cơ thế của Trần Đức.
“Bành!”
Sức mạnh dữ dội nối lên lập tức nuốt chửng, lật bay Trần Đức.
Trong hàng trăm mét, một ngọn núi đố sập, tảng đá lớn lăn xuống.
“Nhãi nhép, lại dám đấu với tao?” Quan Vân Dương nhìn ngọn núi đổ sập, tự tin Trần Đức đã chết, cười điên cuồng.
Đang định quay người đối phó với đám linh thú, nhưng đúng lúc ông ta quay người,
“Ầm!1
Một tiếng nổ bỗng vang lên ở ngọn núi chỗ Trần Đức ngã xuống, sau đó, một bóng hình cầm kiếm bay vút lên không trung.