Trần Đức lướt nhìn bậc thang và ba người trẽn đó.
Sau đó anh đi đến trước thang Thần Thánh, bước lên bậc đầu tiên.
Sau đó…
Là bậc thứ hai, bậc thứ ba, bậc thứ tư, bậc thứ năm…
Anh đi liền một mạch lẽn đến bậc thứ năm.
Giống như nhàn nhã dạo trong sân đình, như cưỡi ngựa xem hoa.
“Còn tưởng thang Thần Thánh này là thứ gì, thì ra cũng chỉ bày bố trận văn rác rưởi mà thôi”, đột nhiên trong đầu Trần Đức vang lên giọng của Linh Lung.
“Mỹ nữ, lần sau trước khi lẻn tiếng nói, có thể hơi đánh động một chút không?”, Trần Đức vừa định bước lên bậc thứ sáu liền bị giật mình, anh vẫn chưa quen có một người trú ngụ trong đầu của mình, vỏ cùng bất lực.
“Trận văn, cõ nói trận văn gì?”
“Nói một cách đơn giản, chính là trận văn được bày bố theo quy tắc thiên địa, giống như trong giới phàm tục các anh, tận dụng điện để phát minh ra các loại thiết bị điện, hiệu quả của trận văn cũng gần như vậy”.
Lỉnh Lung nói: “Thứ đồ chơi dưới chân anh, tôi còn tưởng thực sự kiếm tra được thiên phú gì, thực ra… chỉ là kiểm tra đạo tâm tu đạo của một người có vững vàng hay không mà thôi”.
“Cụ thể thì anh đi lên trên sẽ biết rõ, đúng rồi… sau khi lên đỉnh, nhớ đánh vỡ nó, bẽn trong có linh tinh”.
“Cảm ơn!”, trong lòng Trần Đức khẽ động, không ngờ còn có thứ tốt này!
Linh tinh!
Trong truyền thừa mà anh có được có ghi chép về linh tinh, cho nên anh biết rõ đó là thứ gì!
Trời đất có linh khí, trong linh khí ấn chứa linh
tinh!
Thứ này vô cùng quý giá, cho dù chỉ là một chút cũng có thế khiến thực lực tăng mạnh!
Hiệu quả gấp một vạn lần linh thạch!
Thứ này buộc phải trải qua gột rửa của thời gian, và những nơi đặc biệt mới có thế miễn cưỡng hình thành, có thể gặp mà không thể cầu.
Dù thế nào Trần Đức cũng không ngờ ớ đây lại có bảo bối này, tâm trạng hơi kích động.
“Sao anh ta không bước nữa, không lên được nữa rồi hả?”
“Ha ha, có lẽ là cảm nhận được áp lực, còn tưởng mạnh thế nào, ngay cả bậc thứ sáu cũng không lẽn nối?”
“Đồ con gà yếu ớt, còn không bằng tôi cơ, loại người này mà cũng xứng với hai chữ Ma Vương?”
Phía trước bậc thềm, mọi người thấy Trần Đức đột ngột dừng lại, cho rằng anh không bước lên được nữa, ai nấy cũng cười lạnh lùng.
Chỉ với thiên phú này mà còn truyền đến mức nhưthần? Còn muốn khiêu chiến Âu Dã Tư Linh? Chắc mắc bệnh vọng tưởng đấy?
“Chỉ vậy thôi hả?”, sắc mặt nhị trưởng lão Đinh Nghi tối sầm, chẳng phải nói thiên phú rất mạnh sao?
Bảy giờ mới đến bậc thứ năm đã dừng lại, có ý
gì?
“Vu trưởng lão, bà chắc chắn cậu ta là cường giả chứ? Sao tôi cảm thấy chúng ta đang lãng phí thời gian?”, khuôn mặt Đinh Nghi hiện lên vẻ mất kiẽn nhẫn.
“Đinh trưởng lão chớ sốt suột, tuy cậu ta không tiếp tục tiến lên, nhưng cũng không rớt xuống, không phải sao?”
Vu Thu Yến không hề sốt ruột, tuy bà ta không cảm thấy Trần Đức có thể bước đến bậc thứ ba mươi ba.
Nhưng lại chắc chắn trăm phần trăm, bậc thứ năm tuyệt đối không ngăn được tên nhóc này.
Vu Thu Yến vừa dứt lời, đột nhiên, Trần Đức nhấc chân, bước trực tiếp lên bậc thứ sáu. Không đợi mọi người hoàn hồn, sau đó trực tiếp tiến lẻn trước.
Bậc thứ bảy
Bậc thứ tám
Bậc thứ chín…
Vẫn bình thản như trước, vần thoải mái, ung dung tự tại như thường