Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ưng Hoa Thủy nhìn thấy cái tát kia liền dữ tợn cau mày, gân xanh không ngừng nhảy lẽn, bà ta mặt đầy nếp nhăn chen chúc chung một chỗ giống như vỏ cây già cỗi, nhìn vô cùng sợ hãi.

Càng kinh khúng hơn là ánh mắt bà ta còn lóe lên vẻ khinh thường và miệt thị đầy cực đoan, bà ta nâng một cánh tay lên nghênh đón.

Cùng giây đó,

“Bốp!”

Tiếng bạt tai giòn giã vang khắp trong đại điện, trên mặt Ưng Hoa Thủy xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, sau đó tím tái rồi bẳt đầu sưng đỏ.

Mà bàn tay kia của lão bà lúc giơ đến trước mặt Trần Đức thì bị anh dùng một tay khác nâm lấy như kìm sât khống chế, khiến bà ta không có cách nào vùng vẫy thoát ra được.

Trong giây lát bà ta ngây ra, Trần Đức lại hạ mấy cái tát vào mặt bà ta.

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng bạt tai giòn giã giống như pháo nổ vang lên liên tiếp, đầu ưng Hoa Thủy bị lắc qua lâc lại đến biến dạng, đầu óc choáng váng, mát nố đom đóm!

“Sao… sao có thế?!”

ưng Hoa Thủy hoảng sợ, bà ta đã dùng hết toàn bộ sức mạnh nhưng vần không có cách nào thoát khỏi bàn tay kia của Trần Đức,

Hơn nữa,

Điều quỷ dị hơn là,

Bà ta không có cách nào tụ khí đế bùng nố linh khí!

Bây giở bà ta giống như một con mãnh thú bị khóa lại, dù thực lực hay cảnh giới có mạnh hơn nữa cũng không thể thi triển!

Kinh hoàng, sợ hãi, ngạc nhiên!

Từng loại cảm xúc dâng lên, bao phủ trong lòng, ưng Hoa Thúy hoàn toàn không hiếu đã xảy ra chuyên gì.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao bà ta không có cách nào vận chuyển linh khí?!

Trong đầu bà ta, ngoại trừ sợ hãi ra thì còn tràn đầy khó hiếu và nghi ngờ.

Tất cả mọi người Lưỡng Nghi Tông ở xung quanh mặt đầy kỳ quái.

Ưng Hoa Thúy xáy ra chuyện gì vậy?

Tại sao không đánh trả?

Bà ta bị Trần Bát Hoang tát thành đầu heo rồi! Tại sao còn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích? Ngốc à?!

Mặc dù bọn họ không hy vọng Trần Đức bị thương,

Nhưng biếu hiện cúa lão bà quá kỳ quái và không được bình thường!

Đầu óc mọi người mơ hồ.

Liên tiếp bị ăn hai ba chục cái bạt tai, lúc này Trần Đức mới dừng tay, buông cánh tay bà ta ra, anh thản nhiên nói: “Mẩy cái tát này chính là sự trừng phạt cho những gì bà lái nhải khi nãy”.

Trần Đức xoay người, mặt lạnh nhạt làm như không bận tâm: “Bà nhặt chỉ ý của nhà họ ưng lên rồi quỳ cho tôi”.

“Quỳ cho mày?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK