Sau đó, cắt mở cổ nguyên!
Trước đây khi ở địa cầu, Trần Đức đã từng cắt mở nguyên thạch phỉ thúy, vì vậy, vẫn có chút kinh nghiệm.
Điều khác duy nhất là ở địa cầu, anh dùng máy cắt, bây giờ, anh dùng tay là được.
Bề ngoài cổ nguyên hình quả xoài trơn bóng, long lanh rực rỡ.
Sau khi cắt được một tầng, hào quang ảm đạm đi không ít.
Lại cắt thêm một lớp, lại ảm đạm đi nhiều.
“Ầy, cậu thanh niên, ba trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm này tiếc quá, chỉ có thể coi như mua một bài học”, Hồn Châu lắc đầu, thở dài.
CỔ nguyên tốt, thông thường cắt ra sẽ xuất hiện các loại phản ứng, còn thứ rác rưởi thì như trước mắt thế hiện ra, từng lớp ảm đạm dần, từng lớp càng bình thường hơn.
Trần Đức không từ bỏ, tiếp tục cắt, từng lớp từng lớp.
Từng lớp vỏ không ngừng rơi xuống.
Cổ nguyên to như quả xoài nhanh chóng được cắt chỉ còn lớp mỏng như hột xoài, trông có vẻ chẳng khác gì hòn đá bình thường, không có chút gì đặc biệt.
“Uầy, lại là một tên chỉ số thông minh chạm đáy rồi, ba vạn nguyên thạch thượng phẩm đó, tiếc quá, đúng là tiếc quá mà…”, một thanh niên trông thì còn rất trẻ nhưng thực chất đã hơn sáu ngàn tuổi than thở: “Đúng là buồn cười chết đi được…”
“Đúng đó, đúng là thanh niên trẻ nên còn non và xanh lắm, hơi ngu ngốc”.
Xung quanh, rất nhiều người vây xem cuộc vui.
Dù sao, Thiên Tự Các cũng không có bao nhiêu người vào xem, mua về lại càng ít, khi nào có người cắt đá thì mới có thêm nhiều người dừng lại quan sát.
Một mặt là xem cho đỡ nghiện, mặt khác là chờ xem có thứ gì tốt thì họ cũng sẽ tranh thủ ra giá, mua về tay.
Bình thường, trừ những món cực kiếm, cực phẩm ra thì bảo bối mua ở thành Thạch đều rẻ hơn mua ở buổi đấu giá, hay trên thị trường, nói chung là vẫn lời lắm.
Chỉ là.
Quả xoài của Trần Đức càng cắt càng nhỏ, càng cắt càng thấy bình thường.
Những lúc thế này, rất nhiều người mất hết hứng thú xem, có một vài người tự nhận là nắm được rất nhiều kỹ thuật, chọn đá rất chuẩn đã bắt đầu mỉa mai.
Trần Đức cũng không vội.
Tiếp tục cắt!
Vần là câu đó, anh tin tưởng Tiểu Y!
“Ông!”
Khi mọi người sắp tản đi hết, khi lớp đá mỏng sắp được cắt đi, thì đột nhiên, một luồng sáng đẹp mắt rực rỡ xuất hiện. Thần quang bảy màu bay thẳng lên trời, chiếu sáng cả Thiên Tự Các, một con bướm thật lớn bay ra, lượn lờ trong vầng hào quang đó.
Trong nháy mắt.
Những người xoay lưng bỏ đi đều dừng bước, quay đầu lại.
Hồn Châu luôn đứng bên cạnh Trần Đức nhanh chóng ra tay, dùng bí pháp phong ấn toàn bộ Thiên Tự Các lại, đồng thời nhắc nhở Trần Đức: “Anh bạn, mau bắt lấy con bướm đó, đừng để nó chạy
mất!”
Thứ bên trong Cổ Nguyên này, dù tầm thường cách mấy cũng là bảo bối, Thải Điệp lại còn là một loài động vật quý hiếm.
“Bộp!
ti
Trần Đức còn chưa ra tay, thì con bướm nhiều màu đó đã hóa thành một luồng sáng, hóa thành thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ, sau đó biến mất, chỉ đế lại một mùi hương thấm vào tận tim gan.
“Là hư ảnh, không phải là Thải Điệp thật”, Hồn Châu có kiến thức rộng rãi, bèn lên tiếng trước: “Anh bạn, lần này kiếm bộn nha!”
Những người cược đá đều biết rất rõ.
Hư ảnh đó được ngưng kết từ đại
đạo.
Một khi nó xuất hiện thì chỉ chứng minh một điều.
Bên trong Cố Nguyên.
Có bảo bối!
Hơn nữa.
Nó chắc chắn là cực phẩm!
Hết người này đến người khác trợn tròn cả mắt, nhân viên của Thiên Tự Các cũng kinh ngạc, hết sức kinh hãi.