Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, cánh tay Diêu Mộng Vũ trở nên vặn vẹo, máu tươi thấm ướt cả quần áo, cả bóng hình xinh đẹp không ngừng vảng xa ra khỏi đài luận võ!

“Sư tỷ!”

Thấy cô ta sắp rơi xuống vách núi đen, một bóng hình xinh đẹp trong đám đông đột nhiên nhảy lên, vạt áo Âu Dã Tư Linh bay bay, đón lấy Diêu Mộng Vũ.

“Tư Linh, cảm ơn cô…”, sắc mặt Diêu Mộng Vũ tái nhợt, cô ta, lại bị một chường của Bàn Khai đánh bại!

Sự chênh lệch của cô ta với Bàn Khai thật sự rất lớn!

cánh tượng đó khiến các đệ tử học viện Thánh Phong hết sức chấn động!

“Sư muội, tôi đã nói dù có nhường cô một tay thì cô cũng không đánh lại tôi mà, bây giờ đã tin chưa?”, khóe môi Bàn Khai là vẻ mía mai, ánh mẳt đầy tính chiếm hữu nhìn Diêu Mộng Vũ, cùng với Âu Dã Tư Linh bên cạnh.

“Không ngờ học viện Thánh Phong chúng ta lại có thêm một người đẹp tuyệt sắc thế này, lại còn luyện kiếm, bản công tử cho phép cô bỏ tà theo chính, theo tôi, ban ngày tôi sẽ dạy cho cô kiếm pháp, tối đến thì cô hầu hạ tỏi”.

Âu Dã Tư Linh hoàn toàn không quan tâm đến Bàn Khai, xoay người muốn dẫn Diêu Mộng Vũ trở về phòng chữa thương.

Bàn Khai không nói gì, hôm nay hắn ta không tới đây vì phụ nữ, hắn ta nhìn quanh, lại một lần nữa lớn tiếng nói:

“Diêu Mộng Vũ, hình như là người mạnh nhất trong số các đệ tử ờ đây ngoài tôi rồi nhỉ? Còn ai khiêu chiến nữa không? Lần này tôi chẳng những nhường một tay, mà còn tự phong bế một nửa thực lực, hoan nghênh mọi người khiêu chiến!”

Có thể nói, Bàn Khai hống hách đến tận cùng,

dáng vẻ ta là người vô địch, mọi người thích thế nào cũng được khiến các đệ tứ học viện Thánh Phong đều muốn lao tới giết hẳn ta chết!

Thế nhưng…

Cả Diêu Mộng Vũ cũng không thế đánh lại hắn ta, thì bọn họ lên đó được gì?

Thực lực không có, chỉ có thế ngậm miệng chịu đựng!

“Ha ha, ánh mắt mấy người đáng sợ thật đó, nếu ánh mắt có thế giết người thì chắc tôi đã bị bằm thầy vạn đoạn rồi, tiếc quá… Ánh mắt không thể giết người, một đám rác rười, vài năm trôi qua vẫn không tiến bộ thêm chút nào, chỉ biết nổi giận suông!”

Bàn Khai thản nhiên nói:

“À… Đúng rồi, tứ trưởng lão Mạc Vân Không đâu? Tôi nhớ ngày trước ông ta nói tôi tâm thuật bất chính, chẳng có tiền đồ gì, ông ta đâu rồi? Ra đây đánh một trận đi, bản thân tôi muốn tìm hiểu coi tiền đồ của ông ta rực rỡ tới đâu, ha ha!”

Trong ba mươi vị trưởng lão, cơ thể Mạc Vân Không chợt cứng đờ.

Sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK